khắp cơ thể mình. Cậu có thể cảm giác tuyết đang tan tên đầu gối, những
giọt nước lạnh cóng chảy xuống lòng bàn chân.
Cậu thở dài, cái cách thở dài của một đứa trẻ, một ngọn gió đập vào
phía sau cổ, tuy nhiên, nó lại không mang đến cái rét mà là hơi ấm. Cậu
nhìn quanh xem có ai thương tình mà mở cửa cho mình vào nhà không,
nhưng ở bốn phía, tất cả những cả cửa sổ đều đóng kía, chiếc cửa sổ phòng
đối diện mờ đi vì hơi ấm bên trong. Cậu lại quay đầu nhìn quanh, ngọn gió
ấm ấy vẫn thổi về phía này. Mắt cậu dừng tại chỗ nhà kho, trong khoảng
khắc ấy, cậu ngây người đi vì ngạc nhiên, trên khe hở giữa tường đất và nhà
kho có một vật thể màu trắng đang trồi ra, trông như cánh tay của một
người nào đó. Cánh tay trắng ma quái không biết của ai kia vươn ra khỏi
khe hở từ phía nhà kho, có lẽ có người đang ở trong đó. Một cảm giác kỳ lạ
tràn khắp cơ thể cậu, cái khoảng cách giữa nhà kho và bức tường ấy quá
nhỏ. Hôm qua, thằng em cậu đã khóc suốt cả ngày vì không lấy lại được
trái banh chẳng may rơi vào trong đó, nhưng cánh tay ấy lại trông như tay
người lớn, làm sao có người có thể chui lọt vào chỗ ấy? Cổ tay không
ngừng chuyển động, như muốn gọi mình nên đến gần, đôi chân đang tê dại
đi vì lạnh êm ái tiến về phía cánh tay kia một cách kỳ diệu. Hơi ấm thổi ra
từ khe hở ấy khiến cậu không còn cảm thấy lạnh. Cậu đã rất lạnh và không
biết phải làm thế nào, chỉ vô thức tiến về phía chỗ ấm áp của cánh tay trắng
kia.
Tuyết trắng đã phủ khắp đất trời, xóa đi những dấu chân trên tuyết của
cậu bé. Bầu trời trắng xóa như vết mực phai, dần thay đổi màu. Ngày mùa
đông ngắn ngủi lặng lẽ rời đi, nhường chỗ cho đêm tối.