PHONG LINH TRUNG ĐAO THANH - Trang 112

Lời nói của cái bóng nói ra lại khiến cho Khương Đoạn Huyền thất kinh,

lão nói từng tiếng từng tiếng:

- Bởi vì Cố Hoành Ba là tôi.
Một người hữu danh nhất.
Thư họa của y tinh tuyệt, thi danh cực cao, bảy tuổi đã được công nhận

là Giang Nam thần đồng. Còn chưa đến ba mươi tuổi, sĩ lâm nghệ uyển đã
cung xưng y là My Sơn tiên sinh.

Một người như y, ai cũng không thể trộn chung với hung tàn bạo lực

trong giang hồ.

Nhưng hiện tại lại có một sát thủ thần bí nói:
- Cố Hoành Ba là tôi.
Câu nói đó ai có thể tin được?
Khương Đoạn Huyền tin.
Hắn hiểu thấu thứ người đó phi thường. Không nói thì thôi, lời nói ra

tuyệt không thể là nói láo.

- Vậy lão có phải nói con người My Sơn tiên sinh cũng biến mất từ nay?
- Phải.
- “Đó thật là chuyện rất đáng tiếc” - Khương Đoạn Huyền thở dài -

“Chuyện đó ta có lẽ không nên hỏi”.

- “Ngươi đã hỏi, ta cũng đã hồi đáp” - Cố Hoành Ba hững hờ thốt -

“Những chuyện đó hiện tại đã không còn quan trọng nữa”.

- “Còn người mướn lão?” - Khương Đoạn Huyền hỏi - “Người như lão vì

sao có thể tiết lộ bí mật của y? Lẽ nào y cũng biến mất?”.

- “Y không thể” - Trong mắt Cố Hoành Ba lộ xuất vẻ bi thương -

“Nhưng không cần biết trước đây y là người nào, sau này y đều không còn
có thể là người nữa”.

- Tại sao?
- “Bởi vì y hiện tại đại khái đã lọt vào tay Mục Dương Nhân” - Cố

Hoành Ba đáp - “Vô luận là ai lọt vào tay Mục Dương Nhân, sau này đều
không thể còn là người nữa”.

- Còn trước đây, trước đây y là ai?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.