PHONG LINH TRUNG ĐAO THANH - Trang 134

- “Sáng sớm hôm nay ngươi cũng có nghĩ qua?” - Nhân Mộng hỏi.
- “Mỗi ngày ta đều nhất định phải nghĩ qua, hơn nữa phải suy nghĩ qua

mỗi một chi tiết tận tường thấu triệt” - Khương Đoạn Huyền đáp - “Lúc
thường ta đều nghĩ, nếu quả có người muốn xông vào lúc ta đang tắm để
giết ta, có thể dùng phương pháp gì?”

Hắn nói tiếp:
- Hạ độc trong nước là một phương pháp rất tốt, trước hết lúc ta không

có mặt trong nhà hạ độc trong nước, đợi đến khi ta leo vào bồn gỗ, độc tính
xâm nhập theo đường lỗ chân lông, bất tri bất giác có thể lấy mạng ta.

Hắn nhìn Nhân Mộng:
- Phương pháp đó có nên gọi là tốt không?
- Không tốt.
- Không tốt? Không tốt chỗ nào?
- Ngươi là Khương Đoạn Huyền, không phải một tên hồ đồ, nếu quả mỗi

lần trước khi tắm không kiểm tra xem nước có độc không, hiện tại ngươi
chỉ sợ đã chết trong bồn tắm từ lâu.

Nhân Mộng thở dài một hơi:
- Kỳ thật ta cũng đã nghĩ qua, phương pháp như vậy vốn không thể dùng

đối phó ngươi.

Khương Đoạn Huyền lập tức hỏi nàng:
- Ngươi nghĩ phương pháp nào mới hữu dụng?
Nhân Mộng cười cười, coi như là trả lời.
Khương Đoạn Huyền cũng không hy vọng nàng có thể hồi đáp, lại mau

chóng nói tiếp.

- “Nếu quả có một nữ nhân có mỵ lực phi thường đứng trước mặt ta thoát

y, hấp dẫn sự chú ý của ta, lại mai phục sau lưng ta hai ba tên sát thủ nhất
lưu, dùng vũ khí bén nhọn lợi hại nhất đâm chết ta” - Hắn thốt - “Lúc đó
thân thể ta đang trần truồng, tay không tấc sắt, mắt lại đang ngấu nghiến
sắc nước hương trời, cả thái giám cũng nhịn không được phải nhìn mỹ nhân
hai lượt”.

Khương Đoạn Huyền chằm chằm nhìn vào mắt Nhân Mộng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.