PHONG LINH TRUNG ĐAO THANH - Trang 133

- “Nhìn thấy nàng, ta mới minh bạch ý tứ của vưu vật là gì” - Hắn nhịn

không được phải nói với nàng - “Nàng là vưu vật trời sinh, so sánh với
nàng, nữ nhân khác giống như đứa bé còn chưa phát dục”.

Nhân Mộng thản nhiên hỏi:
- Vậy hiện tại ngươi có muốn ta leo vào bồn tắm của ngươi không?
- Không muốn.
- Ngươi vẫn không muốn?
- “Ta không có cách” - Khương Đoạn Huyền đáp - “Ta là thiên yêm”.
Đó là chuyện tai tiếng của nam nhân, đại đa số nam nhân không bao giờ

nói ra, Khương Đoạn Huyền lại nói ra rất thư thả du khoái.

Hắn thậm chí còn giải thích:
- Ý tứ của thiên yêm là muốn nói nam nhân đó vừa sinh ra đã là thái

giám.

Mắt Nhân Mộng có biến đổi, thanh âm thở dài lại rất ôn nhu.
- “Khương tiên sinh, ngươi thật sự đáng thương, hiện tại ta mới biết

ngươi là người đáng thương làm sao” - Nàng thở dài - “Người đáng thương
như ngươi, thật sự thà chết còn hơn”.

Khương Đoạn Huyền cũng thở dài:
- Chỉ tiếc ta luôn không chịu chết.
* * * * *
Vô luận là Khương Đoạn Huyền cũng được, là Bành Thập Tam Đậu

cũng được, đều là người lúc nào cũng có thể chết, trên thế giới này cũng
không biết có bao nhiêu người muốn cái đầu của hắn.

Nhưng cho đến hiện tại, đầu của hắn không ngờ vẫn còn.
Một người lúc nào cũng có thể chết, không ngờ còn chưa chết, luôn luôn

không thể không có lý do.

Tư thế của Khương Đoạn Huyền nằm trong bồn tắm chừng như còn

thoải mái thư thả hơn hồi nãy, nước trong bồn cũng chừng như càng nóng
hơn hồi nãy.

- Mỗi sáng sớm ta vừa tỉnh dậy là nghĩ: hôm nay có người đến giết ta

không? Nếu quả có người đến giết ta, là người nào? Dùng phương pháp
nào? Thủ pháp sát nhân của y là thứ phương thức đặc biệt nào?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.