PHONG LINH TRUNG ĐAO THANH - Trang 135

- “Dưới tình hình đó, ta làm sao có thể chống đỡ một chiêu trí mệnh của

bọn chúng?” - Hắn hỏi Nhân Mộng - “Ngươi nói phương pháp đó dùng đối
phó ta có hữu dụng không?”

- “Hữu dụng, đương nhiên hữu dụng” - Nhân Mộng hững hờ thốt - “Chỉ

bất quá ta cũng không dùng tới”.

- Tại sao?
- Bởi vì địa phương này không được.
Căn nhà gỗ nho nhỏ đó chỉ có một cánh cửa nhỏ, bốn bề đều không có

cửa sỏ, trừ phong lữ rất lớn ra, không gian xung quanh lại có hạn, không
thể bị người ta tập nhập, cũng không thể có người mai phục.

Nhân Mộng nói:
- Ta không dùng phương pháp đó vì nó căn bản dùng không được.
Khương Đoạn Huyền thở dài:
- Vậy ta cũng không nghĩ ra ngươi thật ra là dùng phương pháp nào?
Nhân Mộng không hồi đáp, cùng bất tất phải hồi đáp.
Hồi đáp câu hỏi của Khương Đoạn Huyền là một tiếng “bốc” vang vọng,

sáu ngọn trường mâu xuyên vách đâm vào.

Ngoài vách bên trái đâm vào ba ngọn, ngoài vách bên phải cũng ba ngọn,

sáu ngọn trường mâu đâm xuyên vách gỗ, chỉ nghe “bốc” một tiếng, có thể
nhìn thấy cả sáu ngọn cùng trong một sát na phóng vào.

Cơ hồ cũng đồng nhất cùng một sát na đó, lại nối tiếp thêm một tiếng

“bốc”.

Tình huống đó không khó tưởng tượng ra. Chính giữa, thân mình lăng

không từ phía tả xoay mình bay về phía hữu, đao trong hữu thủ đã từ bên
trên chém xéo vào vách gỗ bên trái, xuyên qua vách gỗ nơi trường mâu
đâm tới.

Lưỡi đao hoạch phá vách gỗ, ngoài căn nhà gỗ lập tức vang lên ba tiếng

la thảm, ba tiếng đồng loạt như một tiếng.

Khương Đoạn Huyền xoay người, dùng chân phải nhún đạp vách trái,

hoành phi về phía phải, trường đao chém qua nơi trường mâu xuyên nhập
vách phải.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.