PHONG LINH TRUNG ĐAO THANH - Trang 146

Khương Đoạn Huyền không nói gì, đột nhiên quay mình đi ra, bởi vì hắn

không chịu để Đinh Trữ nhìn thấy biểu tình trên mặt hắn.

Hắn nhìn giống như mới nuốt trọng một con chuột chết, chỉ muốn tìm

một chỗ để ói mửa.

Lúc hắn ra tới cửa, Vi Hiếu Khách đang bước vào, tiếp đó hắn lại nghe

Đinh Trữ dùng thanh âm vừa vui mừng vừa cảm kích thốt:

- Ban Sa Khắc, ta biết ngươi nhất định sẽ tìm cách cứu ta, nhưng ta

không tưởng được ngươi sao lại đợi đến hôm nay mới ra tay?

Khương Đoạn Huyền cũng nghĩ không thông.
Cho đến bây giờ, Đinh Trữ vẫn không biết hôm này là tử kỳ của chàng.
Cái chết của chàng đã vô phương tránh khỏi, Vi Hiếu Khách và Mộ

Dung Thu Thủy tại sao còn phải che giấu sự thật với chàng?

Một người trước khi lâm tử còn bị người ta che giấu lừa gạt, chuyện đó

quá bất công.

Còn có một điểm khiến cho Khương Đoạn Huyền không nghĩ ra là điều

kiện mà hắn đề xuất với Vi Hiếu Khách chỉ bất quá là “muốn để Đinh Trữ
có thể bước ra pháp trường như một con người”, tịnh không yêu cầu bọn họ
đem Đinh Trữ hoàn toàn phục hồi nguyên trạng.

Đinh Trữ chắc chắn phải chết, không còn nghi ngờ gì nữa, bọn họ tại sao

còn muốn Gia Cát đại phu lãng phí bao nhiêu tâm huyết trên mình một
người gần chết như vậy?

Gia Cát đại phu vì sao chịu làm chuyện đó?
Trong đó có phải có âm mưu và bí mật gì không? Đinh Trữ đã gần chết,

người chết đương nhiên không phải là đối tượng để hãm hại, vậy âm mưu
lần này muốn hãm hại ai?

* * * * *
Gia Cát đại phu là con nhà thế gia, đời này qua đời kia đều là nho y cực

kỳ nổi tiếng, tòa phủ trạch của trong hẻm Thiết Liêm tuy đã kiến tạo từ hơn
hai trăm năm trước, lại không nhuốm một chút bụi bặm, không có một chỗ
bị năm tháng tàn phá, khiến cho người ta cảm thấy kiến trúc của nó hùng vĩ
hoành tráng làm sao.

Chỉ tiếc cột trụ chi trì tòa phủ trạch đó đã gãy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.