PHONG LINH TRUNG ĐAO THANH - Trang 145

Chàng tĩnh lặng đứng nhìn Khương Đoạn Huyền, đôi mắt sâu hun hút

đến mức chừng như nhìn không thấy đáy, càng nhìn không thấy biểu tình
vui mừng khoan khoái, ý chí ngút trời của ngày xưa.

Nhưng hiện tại chàng đang đứng trước mặt Khương Đoạn Huyền, đôi

mắt của chàng có thể nhìn thấy, tay của chàng có thể co duỗi, đầu lưỡi của
chàng có thể phát ra tiếng nói.

Quan trọng nhất là hiện tại chàng lại có thể đứng như một người bình

thường.

Gia Cát đại phu thật ra dùng phương pháp gì khiến cho kỳ tích đó xuất

hiện?

- “Ngươi có phải đến bây giờ vẫn không tin người đứng trước mặt ngươi

có thể là ta?” - Đinh Trữ điềm đạm hỏi - “Ta không trách được ngươi, bởi
vì chuyện này cả ta cũng không dám tin”.

- “Ngươi đã sớm biết ta đến?” - Khương Đoạn Huyền hỏi.
- Ta không biết.
- Nhưng ngươi vẫn không quay đầu đã biết là ta?
- “Đó chỉ bất quá vì ta đã nhận ra tiếng bước chân của ngươi” - Đinh Trữ

đáp - “Mười ngày trước lúc ngươi vào Nhã Tọa, ta chỉ bất quá cảm thấy
tiếng bước chân của ngươi rất chính chắn, nhưng hôm nay ta vừa nghe đã
biết là ngươi đến”.

- Vì sao?
- “Bởi vì hôm nay ngươi có sát khí”. Đinh Trữ đáp - “Ngươi nhất định

tiến vào, ta có cảm giác vậy”.

--- Chỉ có khi đụng đầu đối thủ, sát khí mới có thể phát xuất.
Mười ngày trước Đinh Trữ mà Khương Đoạn Huyền đi gặp không những

không phải là một đối thủ đáng đề phòng, thậm chí không thể coi là một
người.

- “Chuyện ta đáp ứng làm cho ngươi đã làm rồi, ân oán ngày xưa của bọn

ta hiện tại đã thanh toán” - Đinh Trữ thốt - “Cho nên nếu quả ngươi muốn
cùng ta đánh lại một trận quyết thắng bại, ta lúc nào cũng có thể phụng
bồi”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.