PHONG LINH TRUNG ĐAO THANH - Trang 144

Trong ký ức của hắn, tựa hồ hoàn toàn không có người nào như vậy từng

xuất hiện.

Lại qua một hồi rất lâu, bạch y nhân chợt thở dài nhè nhẹ, dùng một thứ

thanh âm rất bi thương dị thường thốt:

- Xem mai hoa mở đẹp làm sao, ngày xuân chỉ sợ lại gần thành quá khứ.

Tại sao khi hoa nở đẹp nhất, luôn luôn cũng là khi mau chóng tàn tạ?

Khương Đoạn Huyền chợt cảm thấy có chuyện gì không đúng, bởi vì hắn

chợt có một thứ cảm giác kỳ dị.

Hắn đối với bạch y nhân thần bí đó cả một chút ấn tượng đều không có,

nhưng thanh âm nói chuyện của người đó lại phảng phất đã từng nghe qua.

Hắn đang tĩnh tâm ngẫm nghĩ, bạch y nhân lại đã chầm chậm quay mình

đối diện hắn, hững hờ hỏi:

- Bành tiên sinh, cách biệt bao năm, vẫn khỏe như lần gặp mặt trước

chứ?

Nhìn thấy người đó, tròng mắt Khương Đoạn Huyền đột nhiên co thắt

lại, cả tâm tạng và huyết mạch của hắn đều đã co thắt không ngừng.

Cả đời hắn không biết đã nhìn thấy bao nhiêu chuyện làm cho hắn giật

mình, lại chưa từng có chuyện nào có thể khiến hắn chấn động kinh hồn
như vầy.

Bạch y nhân thần bí đó không ngờ lại là Đinh Trữ, chính là Đinh Trữ mà

mấy ngày trước Khương Đoạn Huyền tận mắt nhìn thấy lê lết trong ngục
tối như heo như chó, cả cầu cứu cũng không làm được.

Khương Đoạn Huyền đương nhiên không tưởng được là chàng, bởi vì

chuyện đó căn bản không thể xảy ra.

Đó đơn giản là kỳ tích!
* * * * *
Trên mặt Đinh Trữ cả một chút huyết sắc cũng không có, cả năm trời

không nhìn thấy ánh dương khiến cho sắc mặt chàng nhìn trắng nhợt phảng
phất nhuộm thấm một màu xanh lợt lạt.

Ở phương tây xa xôi, đó là thứ màu da độc quyền của giới quý tộc, cũng

là thước đo để bọn họ theo đó mà làm. Nhưng nhìn thấy trên mặt Đinh Trữ,
lại hiển lộ vẻ bi thảm ai thương khôn tả, quỷ bí khủng bố khôn tả.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.