PHONG LINH TRUNG ĐAO THANH - Trang 153

- Còn Khương Đoạn Huyền?
- “Hắn vẫn mang khuôn mặt trầm trầm âm dương quái khí đó, ai cũng

nhìn không ra trong tâm hắn đang nghĩ gì” - Vi Hiếu Khách thốt - “Nhưng
ta bảo đảm hắn cũng tuyệt đối nhìn không ra chuyện này có gì không
đúng”.

- Thái độ của Đinh Trữ đối với ngươi thì sao?
- Hắn đối với ta đương nhiên cảm kích gần chết, hắn vốn tin rằng bọn ta

nhất định có thể nghĩ ra cách cứu hắn ra, đối với chuyện này đương nhiên
càng không thể có một chút nghi ngờ.

Mộ Dung Thu Thủy cười cười, trong nụ cười lại lộ xuất thứ giễu cợt độc

quyền của y.

- Hắn đương nhiên không thể hoài nghi ngươi, ngươi từ đầu đã luôn luôn

là bằng hữu tốt nhất của hắn.

Ánh mắt của Vi Hiếu Khách băng lãnh, lạnh lùng nhìn y, lạnh lùng hỏi:
- Ngươi lẽ nào không phải là hảo bằng hữu của hắn?
- “Nhưng ta tịnh không muốn đem hắn tống ra pháp trường” - Mộ Dung

Thu Thủy đáp - “người dùng dây làm bằng gân bò và kim ti trói chặt người
hắn xem chừng cũng không phải là ta”.

Sắc mặt Vi Hiếu Khách càng âm trầm, lại khơi khơi mỉm cười.
- “Không sai, những chuyện đó đều do ta làm, không có chút quan hệ gì

tới ngươi” - Gã nói - “Nhấp rượu ngâm thơ, dạo đàn tấu khúc, chuyện
phong nhã như vậy mới đáng để cho Mộ Dung công tử làm, muốn giết
người, sao lại có thể để ngươi xuất thủ?”

- Mấy điểm đó đều không sai.
Mộ Dung Thu Thủy dùng một thứ biểu tình rất khoái trá nhìn đôi tay

thon dài trắng trẻo của y, thản nhiên thốt:

- Trên đôi tay này của ta, đích xác chưa từng nhiễm tới một chút máu.
- Ngươi đương nhiên cũng không thể đi gặp Đinh Trữ.
Mộ Dung Thu Thủy thở dài, thần sắc lại biến thành rất ảm đạm:
- Tương kiến có khác gì không gặp, gặp cũng chỉ bất quá là ao ước của

những người tâm thần hỗn loạn, hà tất phải gặp?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.