PHONG LINH TRUNG ĐAO THANH - Trang 162

- “Mười năm trước, bên cạnh ngươi có phải có mang theo một bé gái họ

Cảnh?” - Vi Hiếu Khách hỏi - “Ta nhớ ngươi hình như còn đem độc môn
Phân Cân Thác Cốt Thủ của ngươi truyền thụ cho ả”.

Vị giám trảm quan thần tình trấn tĩnh đã biến sắc, thậm chí cả bắp thịt

trên vai đều đã căng cứng.

- Ngươi nói Tiểu Cảnh?
- “Không sai, là ả” - Vi Hiếu Khách thốt - “Chỉ bất quá vị Tiểu Cảnh cô

nương đã trưởng thành, hơn nữa còn biến thành một nữ nhân danh có danh
tiếng nhất trong giang hồ”.

- “Ta biết” - Giám trảm quan tuy cố gắng cực lực khống chế lấy mình,

trong mắt vẫn nhịn không được lộ xuất vẻ thống khổ - “Ta biết đó là Nhân
Mộng phu nhân, là Cảnh Nhân Mộng”.

- “Không phải là Cảnh Nhân Mộng, là Hoa Cảnh Nhân Mộng” - Vi Hiếu

Khách điềm đạm thốt - “Ngươi đã biết một đoạn sự tích huy hoàng sau khi
ả lìa bỏ ngươi, đương nhiên cũng nên biết ả đã cưới lãng tử có danh tiếng
nhất trong giang hồ, Hoa Thác”.

Giám trảm quan trầm mặc rất lâu, mới lắc lắc đầu.
- “Ta không biết” - Y nói.
Lời nói của y không phải là nói láo.
Có những chuyện rõ ràng mọi người đều biết, mình rõ ràng cũng nên

biết, nhưng mình lại khơi khơi không biết.

Đó đại khái cũng là một trong những bi ai lớn nhất của nhân loại.
- “Hôm nay phạm nhân phải xử quyết là do Hoa Cảnh Nhân Mộng mang

đến, nhưng ả lại không muốn cho hắn chết quá nhanh, cho nên hôm nay ả
rất có thể muốn đến đây tạo ra những chuyện ngoài ý định” - Vi Hiếu
Khách thốt - “Ả có thể làm ra những chuyện gì, có thể thỉnh mời ai đến, ta
một chút cũng đoán không ra”.

Vị Nhân Mộng phu nhân đó vốn là nữ nhân khiến cho người ta vĩnh viễn

đoán không được.

- Cho nên ta tự hỏi, trên thế gian nếu quả còn có một người có thể đoán

rõ việc làm của Hoa Cảnh Nhân Mộng, người đó là ai?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.