PHONG LINH TRUNG ĐAO THANH - Trang 163

Vi Hiếu Khách dùng thứ nhãn thần mà Mộ Dung Thu Thủy nhìn gã

thường ngày để nhìn giám trảm quan:

- Người đó đương nhiên là ngươi.
Giám trảm quan trầm mặc.
Y không thể nói, có lời cũng không thể nói, một nam nhân có giá trị luôn

luôn có nhiều chuyện vốn rất muốn nói ra phải cất trong tâm, nam nhân có
thể tùy tiện nói ra khó tránh khỏi bị người ta khinh thị.

- “Còn nữ nhân kia, ngươi tuyệt không thể nhận ra” - Vi Hiếu Khách thốt

- “Mười năm trước lúc ngươi còn hành tẩu trong giang hồ, ả vẫn còn là đứa
bé còn chưa bỏ bú”.

Giám trảm quan lạnh lùng thốt:
- Đứa bé đó hiện tại có phải cũng đã trưởng thành?
- Không những đã trưởng thành, hơn nữa còn dễ nhìn phi thường.
- Dễ nhìn cỡ nào?
- Ta cũng không tả được ả thật ra có bao nhiêu chỗ dễ nhìn, ta chỉ biết cả

Mộ Dung công tử cũng mê ả.

- “Nữ nhân có thể khiến cho Mộ Dung công tử mê đắm luôn có chút đạo

lý” - Giám trảm quan chừng như đã hoàn toàn thoát khỏi hồi ức thống khổ
xa xưa, hoàn toàn tiến nhập vào nhiệm vụ của y - “Nữ nhân như vậy, lúc
nào cũng có thể tạo ra những chuyện đau đầu ngoài ý định”.

Y chợt hỏi một câu mà Vi Hiếu Khách không tưởng được y có thể hỏi:
- Nữ nhân ngươi nói có phải là Liễu Bạn Bạn?
Vi Hiếu Khách ngây người, lại cười cười.
- “Ta thật sự không tưởng được, bao nhiêu năm qua ngươi chừng như

không quá hiểu biết gì chuyện giang hồ” - Gã nói - “Không tưởng được đối
với chuyện của bọn ta ngươi biết cũng nhiều quá”.

- “Nếu quả bọn ngươi lúc nào cũng có thể tìm ra ta, ta làm sao có thể

không biết chuyện của bọn ngươi...” - Giám trảm quan lạnh lùng thốt -
“Một người muốn sống dai sống mạnh, không thể không biết những chuyện
hắn căn bản không muốn biết”.

Trong thanh âm băng lãnh của y chợt lộ xuất một điểm bi thương:
- Chỉ tiếc có những chuyện hắn rất muốn biết, hắn lại không biết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.