PHONG LINH TRUNG ĐAO THANH - Trang 164

Đó là thống khổ của y, không liên quan gì đến Vi Hiếu Khách.
Cho nên Vi tiên sinh mau chóng quay lại đầu đề:
- Liễu Bạn Bạn tuy đã trưởng thành, chuyện ả làm lại giống như một đứa

trẻ phi thường, cho nên ả tịnh không đáng sợ.

- Đáng sợ là ai?
- Đáng sợ là những người ả nhất định đi tìm, hơn nữa còn là người ả nhất

định có thể tìm.

- “Người một cô gái nhỏ bé có thể tìm đến không ngờ lại khiến cho

ngươi cảm thấy đáng sợ như vậy” - Giám trảm quan lại khôi phục sự lãnh
tĩnh nghề nghiệp.

- “Bởi vì ả xem được tư liệu của bao nhiêu sát thủ đáng sợ nhất trong hồ

sơ của Mộ Dung Thu Thủy” - Vi Hiếu Khách đáp - “Hơn nữa ả cũng trộm
đi một đống châu bảo đủ để đả động đám sát thủ đó”.

Giám trảm quan lạnh lùng nhìn gã một hồi rất lâu, chợt lại hỏi một câu

vượt ngoài ý liệu của Vi Hiếu Khách:

- Những châu bảo và tư liệu đó, có phải Mộ Dung Thu Thủy cố ý để

nàng mang đi?

- “Mộ Dung Thu Thủy sao lại muốn làm như vậy?” - Vi Hiếu Khách tuy

giật mình, lại vẫn giữ vững nét âm trầm.

Câu trả lời của giám trảm quan lại khiến cho gã bắt đầu có chút nôn

nóng.

- “Bởi vì chuyện này nhất định có âm mưu, cho nên các người nhất định

muốn chế tạo một trường hỗn loạn, khiến cho người khác mò không ra
chuyện này thật sự ra sao” - Giám trảm quan đáp

- “Nếu quả sự tình không phải như vậy, một tiểu cô nương như vậy làm

sao có thể lừa gạt qua mặt Mộ Dung Thu Thủy?” - Y nói rất lãnh tĩnh -
“Nếu quả không phải là Mộ Dung Thu Thủy cố ý buông tay, vị Liễu Bạn
Bạn cô nương đó chỉ sợ không đụng được tới vớ của y”.

Một điểm đó bất kỳ một ai cũng không thể phủ nhận, cho nên Vi Hiếu

Khách chỉ còn nước nói:

- Chuyện đó thật ra ra sao, ta cũng không biết. Ta chỉ biết chuyện đó đích

xác là thật.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.