PHONG LINH TRUNG ĐAO THANH - Trang 166

- Đại khái là vậy.
- Hôm nay đã là ngày rằm tháng ba?
- Chừng như vậy.
- “Được, ta đi theo ngươi” - Bạn Bạn nghiến răng, vùng vẫy bò dậy -

“Ngươi có thể cho ta một bộ y phục tử tế không?”

- Không.
- Cầu xin ngươi, hiện tại ta đã là đàn bà của ngươi, ngươi không thể để ta

trần truồng như nhộng đi ra ngoài được.

Nhìn bộ dạng cầu lụy khổ ải của nàng, Mục Dương Nhân đương nhiên

càng cười khoái trá.

- Ta không phải không để ngươi vận y phục, mà là ngươi căn bản bất tất

phải vận y phục.

- Tại sao?
- “Bởi vì con đường đó căn bản không thể có ai nhìn thấy ngươi” - Mục

Dương Nhân cố ý hạ thấp giọng một cách thần bí - “Đó đương nhiên là bí
mật, ta chỉ có thể nói cho mình ngươi biết”.

Bạn Bạn chỉ còn nước lắng nghe y nói.
- “Pháp trường hôm nay hoàn toàn khác biệt với bình thời, căn bản cấm

cản bàng quan, vô luận là ai chỉ cần vọng nhập một bước, giết không hỏi
han” - Mục Dương Nhân thốt - “May là ta còn có cách có thể đi vào, ngươi
nên biết vô luận đụng chuyện gì, ta đều có cách đối phó”.

Bộ mặt cười cợt của y cực kỳ tà quái, ánh mắt càng tà quái hơn:
- Cả thứ nữ nhân như ngươi ta vẫn có thể đối phó, còn có chuyện gì ta

không đối phó được?

Nhãn thần của y không những đầy tà khí, hơn nữa rất đáng sợ, giống như

lúc nào cũng có thể làm ra những chuyện đáng sợ.

Đối với mấy chuyện đó, Bạn Bạn đã quen quá rồi, chỉ hy vọng mình còn

có thể nhìn thấy Đinh Trữ một lần cuối. Không cần biết gã điên này muốn
làm gì với nàng, nàng đều không thèm để ý.

Kỳ quái là, Mục Dương Nhân làn này không ngờ không làm gì hết, bởi

vì y chợt nghe từ xa truyền lại tiếng bánh xe vó ngựa lọc cọc, và một tiếng
huýt sáo khó nghe phi thường.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.