PHONG LINH TRUNG ĐAO THANH - Trang 168

- Vi Hiếu Khách cho dù không còn sáng suốt nữa cũng không thể giết

người ở đây.

- Ở đây vốn không phải là chỗ giết người.
- Vậy sao ngươi lại mang ta đến đây?
Cái miệng méo của lão Chiêm cười cười:
- Ta chỉ nói chỗ này không phải là chỗ giết người, đâu có nói không phải

là chỗ thu tiền.

Mục Dương Nhân cũng cười.
Y quá hiểu mấy lão già đó, cho nên vàng lá đã rất mau mắn chui vào tay

lão Chiêm:

- Bây giờ ngươi có thể mang ta đi chưa?
- Còn chưa được.
- Tại sao?
Lão Chiêm nheo nheo mắt, thanh âm thì thào:
- Tuổi của ta đã lớn, mắt cũng không còn sáng, hồi nãy không biết có

phải nhìn thấy quỷ không.

Mục Dương Nhân cũng cố ý hạ giọng hỏi:
- Ngươi nhìn thấy quỷ gì chứ?
- Hình như là một nữ quỷ, chân dài thon thả, trên người hình như không

mặc quần áo gì hết.

- Nữ quỷ ngươi nhìn thấy thật có một chân?
Lão Chiêm cười đáp:
- Đương nhiên không phải một chân, là một đôi chân.
Mục Dương Nhân cũng thở dài:
- Nếu quả có hai chân, vậy ngươi nhìn thấy đâu phải là nữ quỷ.
- Nhưng khí hậu lạnh lẽo như vầy, trên người ả chỉ khoác một mảnh vải

rách, sao lại có vẻ không lạnh chút nào?

- “Bởi vì ả không sợ lạnh” - Mục Dương Nhân đáp - “Ả từ nhỏ đã lớn

lên trên núi cao, từ nhỏ đã chạy loạn khắp rừng núi”.

- “Vậy người hồi nãy ta thấy thật là một nữ nhân? Không phải là nữ

quỷ?” - Lão Chiêm hỏi.

- Ngươi có thể tin chắc là mình đã lầm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.