- Vi Hiếu Khách cho dù không còn sáng suốt nữa cũng không thể giết
người ở đây.
- Ở đây vốn không phải là chỗ giết người.
- Vậy sao ngươi lại mang ta đến đây?
Cái miệng méo của lão Chiêm cười cười:
- Ta chỉ nói chỗ này không phải là chỗ giết người, đâu có nói không phải
là chỗ thu tiền.
Mục Dương Nhân cũng cười.
Y quá hiểu mấy lão già đó, cho nên vàng lá đã rất mau mắn chui vào tay
lão Chiêm:
- Bây giờ ngươi có thể mang ta đi chưa?
- Còn chưa được.
- Tại sao?
Lão Chiêm nheo nheo mắt, thanh âm thì thào:
- Tuổi của ta đã lớn, mắt cũng không còn sáng, hồi nãy không biết có
phải nhìn thấy quỷ không.
Mục Dương Nhân cũng cố ý hạ giọng hỏi:
- Ngươi nhìn thấy quỷ gì chứ?
- Hình như là một nữ quỷ, chân dài thon thả, trên người hình như không
mặc quần áo gì hết.
- Nữ quỷ ngươi nhìn thấy thật có một chân?
Lão Chiêm cười đáp:
- Đương nhiên không phải một chân, là một đôi chân.
Mục Dương Nhân cũng thở dài:
- Nếu quả có hai chân, vậy ngươi nhìn thấy đâu phải là nữ quỷ.
- Nhưng khí hậu lạnh lẽo như vầy, trên người ả chỉ khoác một mảnh vải
rách, sao lại có vẻ không lạnh chút nào?
- “Bởi vì ả không sợ lạnh” - Mục Dương Nhân đáp - “Ả từ nhỏ đã lớn
lên trên núi cao, từ nhỏ đã chạy loạn khắp rừng núi”.
- “Vậy người hồi nãy ta thấy thật là một nữ nhân? Không phải là nữ
quỷ?” - Lão Chiêm hỏi.
- Ngươi có thể tin chắc là mình đã lầm.