PHONG LINH TRUNG ĐAO THANH - Trang 167

Tà khí phong cuồng trong mắt y lập tức tiêu tán, tinh thần cũng lập tức bị

chấn động mạnh.

- Người đã đến.
- Người nào đến?
- “Đương nhiên là người dẫn đường” - Mục Dương Nhân đáp - “Lão rùa

đen đó tuy không thể coi là người, lại chỉ có lão mới có thể dẫn bọn ta vào
pháp trường”.

Tâm tình của y hiển nhiên rất vui, cho nên lại giải thích:
- Lão lưu manh đó họ Chiêm, quản sự hầm than.
- Một lão đầu quản sự hầm than có thể dẫn bọn ta vào pháp trường?
Tiếng vó ngựa đã tới gần, Mục Dương Nhân không giải thích nữa, chỉ

nói:

- Ngươi sẽ biết liền.
Một cỗ xe mục nát, một thớt ngựa gầy, một lão nhân vừa nhỏ người vừa

tiều tụy lam lũ, dừng lại đằng cửa sau chỗ hàng rào nhốt cừu.

Sau đó lão lập tức nhìn thấy một nữ nhân chân dài cơ hồ hoàn toàn lõa

thể phóng ra, mau chóng chui vào thùng xe rách rưới dùng vải bố vá bọc.

Tên lùn quen biết lão qua sự giới thiệu của một lão thái giám ở thành

Tây, hơn nữa đã giao trước cho lão năm trăm tấm vàng lá, không ngờ đang
cỡi trên vai nàng.

Lão Chiêm nhổ toẹt mọt bãi nước miếng.
--- Tên khốn ba phần không giống người bảy phần chẳng khác quỷ đó

không ngờ có bao nhiêu phước khí như vậy, vừa có đàn bà, lại có vàng lá,
Chiêm Thiên Phúc ta ông trời lại bắt phải bầu bạn với mấy đống than đá cả
đời.

Trong tâm tuy đang thóa mạ, ngoài mặt vẫn còn năm trăm tấm vàng lá

còn chưa đến tay, cho nên chỉ còn nước chiếu theo kế hoạch dự định mà
hành sự.

Xe ngựa đi xuyên qua con hẻm Phong Vân nhỏ, đi cả nửa canh giờ,

không ngờ lại đi đến một khu loạn phần.

Mục Dương Nhân ló đầu ra ngoài xe thám thính, nhíu mày:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.