PHONG LINH TRUNG ĐAO THANH - Trang 169

Lão Chiêm nheo mắt, đôi mắt hồ ly già nhíu thành một sợi chỉ:
- Nếu quả trên xe bọn ta thật sự có một nữ nhân như vậy, ngươi đã sai,

thậm chí còn sai rất ghê gớm.

- Ta có gì sai?
Lão Chiêm lập tức nghênh mặt, ánh mắt cũng trừng trừng:
- Bọn ta lúc ban đầu nói rất rõ, ta đem các người vào pháp trường, mỗi

người năm trăm tấm vàng lá. Ngươi tại sao còn muốn đem một nữ nhân
vào?

- “Ta không nên đem nữ nhân vào?” - Mục Dương Nhân hỏi.
- “Đương nhiên không nên” - Lão Chiêm nóng nảy - “Ngươi nên biết,

ngươi cũng không phải không biết miệng nữ nhân lớn tới cỡ nào, vạn nhất
đem bí mật của ta tiết lộ ra thì làm sao? Ngươi có phải muốn cái đầu của ta
bị chém quăng cho chó không?”

- Ta tuyệt không có ý đó.
- Vậy ngươi nên biết khi bọn ta đang làm chuyện này, nữ nhân căn bản

không thể coi là người, nếu quả ngươi nhất định muốn đem ả theo, giao
dịch lần này giữa bọn ta coi như xóa bỏ.

Ánh mắt của Mục Dương Nhân lập tức cũng cười híp lại thành một

đường dài.

- “Quả nhiên gừng càng già càng cay, quả nhiên suy nghĩ rất chu đáo, kỳ

thật lối suy nghĩ của ta cũng giống hệt lão nhân gia ngươi, có lúc nữ nhân
căn bản không phải là người” - Mục Dương Nhân thốt - “Kỳ thật ta đối với
chuyện này cũng đã tính toán kỹ”.

- Tính toán gì?
- Chỉ cần lão nhân gia ngươi an bài suông sẻ bí đạo đi vào pháp trường

cho ta, ta đem con chó cái chân dài đó giao liền cho lão.

Ánh mắt của lão Chiêm bắt đầu muốn nheo lại.
Bên trong thùng xe che vải bố truyền ra tiếng kháng nghị của nữ nhân,

thanh âm chát chúa chói tai.

Lão Chiêm nghe thấy mấy tiếng đó, thần sắc đương nhiên càng khoái trá,

lại khơi khơi liều mạng lắc đầu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.