PHONG LINH TRUNG ĐAO THANH - Trang 187

- Ồ?
- Chuyện đó nàng nhất định rất đắc ý, nếu quả nàng không nói ra, không

để cho ta biết thì đâu còn ý nghĩa gì nữa.

- Ngươi nói đúng, ta đương nhiên nhất định phải kể cho ngươi biết, nếu

không đến đêm ta làm sao ngủ an giấc được?

Nhân Mộng lại uống cạn chén, không còn cười nữa:
- Ta không đến pháp trường bởi vì căn bản bất tất phải đến.
Nhân Mộng thốt:
- Ta không giận bởi vì người nên giận không phải là ta, mà là ngươi.
- “Nàng lầm rồi” - Mộ Dung Thu Thủy vẫn mỉm cười - “Cái hay nhất

của con người ta là rất ít khi giận”.

- “Nhưng ta bảo đảm ngươi giận” - Nhân Mộng thốt - “Không những

giận, hơn nữa còn tức muốn chết”.

- Ồ?
- Một người tự nghĩ mình tuyệt đối không thể làm sai chuyện gì, nếu quả

làm sai một chuyện, hơn nữa sai đến mức tàn hại, ngươi nói y có thể tức
giận không?

- “Lẽ nào nàng nói ta đã làm sai một chuyện?” - Mộ Dung Thu Thủy hỏi

ngược - “Ta làm sai chuyện gì?”

- “Đao phủ thủ có tư cách trong Hình bộ rất nhiều, nhưng ngươi lại khơi

khơi nhất định phải thỉnh Khương Đoạn Huyền đến chấp hình cho bằng
được” - Nhân Mộng đáp - “Ta vốn luôn luôn không hiểu thấu ngươi tại sao
lại muốn làm như vậy”.

- Hiện tại nàng đã minh bạch?
- Ừm.
- Nàng nói ta nghe thử coi?
Đó vốn là một chuyện rất phức tạp, nhưng Nhân Mộng chỉ dùng vài câu

đã nói ra rất rõ ràng.

- “Khương Đoạn Huyền giết Đinh Trữ, người của Đinh gia giết Khương

Đoạn Huyền, ta không muốn để Đinh Trữ chết quá nhanh, ta cướp pháp
trường, Phong Nhãn giết ta, ngươi giết Phong Nhãn, mọi người chết hết,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.