PHONG LINH TRUNG ĐAO THANH - Trang 197

--- Lẽ nào hắn và Mục Dương Nhân đã có ước định từ sớm? Lẽ nào bọn

họ đối với chàng còn có kế hoạch gì đó càng ác độc hơn?

Trong tâm Đinh Trữ không những hỗn loạn, hơn nữa có một thứ phẫn nộ

khủng bố và khuất nhục khó tả.

Hạng người như Mục Dương Nhân, trong tâm tưởng của chàng chỉ bất

quá là một đống phân.

Nhưng hiện tại chàng chỉ còn nước chịu theo bất cứ sự bài bố gì của

đống phân đó.

Mục Dương Nhân đang chú ý đến biểu tình trên mặt chàng, không ngừng

cười khanh khách.

- “Ta biết tâm lý ngươi đang nghĩ gì” - Mục Dương Nhân thốt - “Tâm lý

ngươi nhất định đang suy tưởng không biết ta dùng phương pháp gì để đối
phó ngươi đây?”

Y đắc ý cười lớn:
- Ngươi vĩnh viễn nghĩ không ra, bởi vì ngươi khác với ta, ngươi là

người tốt, ta lại là tên điên, chuyện gì hạng điên cuồng như ta làm, ngươi cả
nằm mộng cũng không tưởng được.

Y đột nhiên nắm đầu Bạn Bạn, kéo nàng qua:
- Nhưng ngươi chỉ cần nhìn bộ dạng của vị tiểu thơ này, ngươi ít nhiều gì

cũng có thể tưởng tượng được một chút.

Đinh Trữ cơ hồ nhịn không được muốn ói.
Chàng thật sự không tưởng được tên điên dâm ô đó đã từng làm chuyện

gì đối với nữ nhân đó, chàng cả nhìn cũng không dám nhìn nàng.

Tim Bạn Bạn cơ hồ đã bị tê liệt, vì Đinh Trữ, nàng không ngại làm bất cứ

chuyện gì, không ngại hy sinh tất cả, nhưng Đinh Trữ lại chừng như căn
bản không nhận ra nàng.

- “Hiện tại ta có thể nói cho ngươi biết ta muốn dùng phương pháp gì đối

phó ngươi” - Mục Dương Nhân thốt - “Ta muốn đem ngươi bỏ trong một
căn tiểu ốc rất thoải mái, mỗi ngày đút ngươi ăn bảy tám cân mỡ heo, nuôi
ngươi tròn trịa giống như một con heo mập siêu cấp, để thịt mỡ trên bụng
ngươi xệ lết xuống đất”.

Y lại cười lớn:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.