PHONG LINH TRUNG ĐAO THANH - Trang 235

- Tại sao?
- “Ta biết em ở chung với hai nam nhân” - Nhân Mộng đáp - “Bọn họ

xem ra có vẻ rất thần bí”.

Ý tứ “thần bí” thông thường có chút quỷ dị giấu diếm, có chút âm mưu,

có chút gì đó người ta không thấy được.

Bạn Bạn hiểu rõ ý tứ của nàng ta, cho nên giải thích giùm bọn họ:
- Chị nói bọn họ thần bí, quả thật có chút thần bí, chỉ bất quá bọn họ

tuyệt không phải là người xấu.

Bạn Bạn lại bổ sung thêm một câu:
- Trong bọn họ còn có một người đã từng cứu tôi.
- Ồ?
- Lúc tôi còn rất nhỏ, nếu quả chàng không kịp thời cứu tôi, tôi đã bị

người xấu làm ô nhục.

- “Còn bây giờ?” - Nhân Mộng hỏi - “Người từng cứu em bây giờ đối

với em ra sao?”

Bạn Bạn cúi đầu, không nói gì.
- “Kỳ thật em không cần nói ta cũng đã nhìn ra gã hiện tại không tốt đẹp

gì đối với em” - Nhân Mộng thốt - “Ta thậm chí còn nhìn ra gã rất lãnh đạm
bạc bẽo đối với em”.

Bạn Bạn vẫn trầm mặc.
Nhân Mộng thở dài nhè nhẹ:
- Sau khi gã cứu em, em nhất định đã nhớ nhung gã giờ giờ phút phút,

đối với một cô gái trẻ mà nói, ân tình rất dễ dàng biến thành ái ý, có khi em
thậm chí không ngần ngại hy sinh tất cả vì gã.

Đó là sự thật, Nhân Mộng, không còn nghi ngờ gì nữa, rất hiểu rõ tâm lý

thiếu nữ.

- “Nhưng đợi đến khi em hy sinh tất cả vì gã, em được cái gì?” - Nhân

Mộng hỏi - “Trước đây gã cứu em, có lẽ chỉ bất quá giống như đem một
cục thịt mỡ ăn không hết quăng cho một con chó hoang đang đói muốn
chết, chớp mắt một cái đã quên sạch chuyện đó”.

Nhân Mộng lại thở dài:
- Đám nam nhân thường thường đều như vậy, lãng quên, ích kỷ, vô tình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.