PHONG LINH TRUNG ĐAO THANH - Trang 234

Nữ nhân đó phảng phất có một thứ lực lượng khiến cho người ta bất khả

kháng cự, thứ lực lượng có thể dùng một cách hữu hiệu trên thân thể của cả
nam nhân lẫn nữ nhân.

* * * * *
Trời xanh như mới rửa mặt, cỏ mịn như thảm, bọn họ nằm lặng dưới trời

trong nắng ấm tháng tư, Bạn Bạn chỉ có cảm giác an toàn và thỏa mãn khôn
tả.

Nàng chưa từng nghĩ trong cuộc đời không ngờ có thể có lúc vui sướng

như vầy, càng không nghĩ đến chuyện đó không ngờ có thể xảy ra trên
người nàng.

Trải qua bao nhiêu thống khổ chua xót do sự vô tình của nam nhân đối

với nàng, nàng chợt phát hiện chỉ có nữ nhân mới thật sự có thể tín nhiệm
phó thác ỷ lại, hơn nữa tuyệt không thể hãm hại mình.

Đặc biệt là nữ nhân đó, sự đa tình và ôn nhu của nàng ta, trên thế gian

tuyệt không có một nam nhân nào có thể so sánh bằng.

Trong cảm giác hạnh phúc như trong mộng, nàng không nhịn nổi phải

nói:

- Tôi biết tôi là một nữ nhân đáng ghét, có khi thậm chí cả tôi cũng tự

ghét mình.

Cho nên tôi thật sự không hiểu chị sao lại tìm đến tôi?
Nhân Mộng thản nhiên đáp:
- Em sao lại có thể là một nữ nhân đáng ghét được, nếu quả em đáng

ghét, nữ nhân trong thiên hạ toàn bộ là đáng ghét quỷ quái hết rồi. Kỳ thật
từ trước đây rất lâu, ta đã bắt đầu chú ý đến em.

- Thật vậy?
Đó đương nhiên không phải thật, đó là lời nói láo, nhưng nói láo luôn

luôn có thể làm cho người ta khoan khoái, trên thế giới có bao nhiêu cô gái
không thích nghe nói láo?

Trên thế giới có bao nhiêu cô gái không thích nói láo?
Nhân Mộng lại nói:
- Kỳ thật hôm nay ta vốn không dám đến, ta sợ làm em sợ. Nếu quả

không phải vì cơ hội gặp em một mình quá hiếm có, ta cũng không đến rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.