PHONG LINH TRUNG ĐAO THANH - Trang 233

- “Chị là ai?” - Nàng hỏi Nhân Mộng - “Chị sao lại đứng nhìn tôi như

vậy?”

Nhân Mộng không trả lời, lại nhẹ nhàng cởi bỏ y phục của mình, đang

lúc bộ y phục trắng như tuyết từ trên vai Nhân Mộng rơi xuống, Bạn Bạn
xem chừng cả hô hấp cũng đã ngưng hẳn.

Thân thể Bạn Bạn cũng đáng để kiêu hãnh, cũng thường thường khiến

cho tim nam nhân đập mạnh, hô hấp đình chỉ.

Nàng hiểu rõ điểm đó phi thường, hơn nữa cũng có lúc lợi dụng điểm đó.
Nhưng đợi đến khi nàng nhìn thấy đồng thể hoàn mỹ không một khuyết

điểm của nữ nhân đó, giống như nhìn thấy thần thánh trong ảo tưởng của
nàng.

Đang khi nữ nhân đó cũng trầm mình vào nước suối, nàng cơ hồ muốn

ngất xỉu.

Đợi đến khi nàng tỉnh khỏi cơn mê, nữ nhân đó đã tới trước mặt nàng,

dùng một ngón tay thon dài vuốt ve mặt nàng, lại còn dùng một thanh âm
dị thường nói với nàng:

- Em gái tội nghiệp, ta biết em đã mệt, đã chịu đựng nhiều đau khổ. Hiện

tại em cần nhất là một người thật sự tốt với em, một người có thể an ủi em.

Nhân Mộng hỏi:
- Bên cạnh em có ai như vậy chứ?
Bạn Bạn không thể hồi đáp, tim Bạn Bạn đang đau xót.
- “Em không có” - Nhân Mộng tự trả lời - “Bởi vì em luôn luôn chỉ trao

hết mọi tình thương sở hữu của em cho người mình yêu, lại không lo bảo
vệ chính mình”.

Tay Nhân Mộng càng dịu dàng.
- “Nhưng đã trải qua nhiều lần như vậy, em cũng nên hiểu rõ yêu người

khác là chuyện thống khổ chừng nào” - Nhân Mộng thốt - “Em cũng nên
bắt đầu học làm sao để khiến người ta yêu em”.

Nước mắt Bạn Bạn đã rơi, rơi hòa vào nước suối, sau đó nàng mới phát

hiện thân thể nàng đã bị nữ nhân xa lạ đó ôm vào lòng.

Nàng muốn vùng vẫy, lại hoàn toàn không còn khí lực.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.