PHONG LINH TRUNG ĐAO THANH - Trang 276

Hiện tại cây lược xuất hiện thuộc vào loại đẹp mắt nhất, trân quý nhất.
Cây lược đó là Hoa Cảnh Nhân Mộng.
Đối với nam nhân mà nói, Hoa Cảnh Nhân Mộng giống như một cây

lược đối với một đầu tóc.

Nữ nhân đó chừng như trời sinh dùng để đối phó nam nhân.
Mộ Dung Thu Thủy có phải là đầu tóc?
Một nam nhân, nếu quả yêu một nữ nhân, nữ nhân đó là lược, hắn là đầu

tóc.

Mộ Dung Thu Thủy đã không thể yêu người ta, thậm chí cả chính y y

cũng không yêu, lẽ này có thể yêu người khác, lẽ nào có thể yêu Nhân
Mộng?

Y không yêu Nhân Mộng.
Nhưng y là đầu tóc.
Một nam nhân nếu quả có một chút nhược điểm bị một nữ nhân nhìn ra,

hơn nữa còn nắm giữ, nữ nhân đó là cây lược của hắn. Lúc nào chỗ nào
cũng đều có thể chải đầu tóc của hắn, chải đến mức ngoan ngoãn vâng lời.

- “Bởi vì ta?” - Mộ Dung Thu Thủy nhìn Hoa Cảnh Nhân Mộng xuất

hiện từ trong bóng tối như bóng u linh - “Ngươi nói ngươi gần đây không
được khỏe là vì ta?”

Y tịnh không hiển lộ chút kinh ngạc giật mình, Nhân Mộng không ngờ

lại đột nhiên xuất hiện ở đây, chừng như vốn đã trong ý liệu của y.

Y thậm chí vẫn còn đang cười.
- “Ngươi kêu ta làm một chuyện mất mặt điên rồ như vậy, ngươi khiến

cho ta giờ giờ phút phút đều phải cẩn thận đề phòng bọn bằng hữu thân
thích huynh đệ thư muội của Đinh Trữ, người còn cắt luôn một chân của
bằng hữu tốt nhất của ta” - Mộ Dung Thu Thủy mỉm cười - “Hiện tại ngươi
không ngờ còn nói ngươi không khỏe là vì ta?”

- “Phải” - Hoa Cảnh Nhân Mộng cũng đang cười - “Ta chính là muốn nói

vậy”.

Nàng cười đương nhiên dễ nhìn hơn nhiều so với Mộ Dung Thu Thủy,

hơn nữa còn dễ nhìn hơn nhiều so với đại đa số người, nhưng Mộ Dung
Thu Thủy lại không có một chút ý tứ thưởng thức.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.