PHONG LINH TRUNG ĐAO THANH - Trang 3

Đinh Đinh gật đầu, lại cúi đầu:
- Ăn xong rồi ta còn muốn tìm một chỗ tốt để ngã lưng.
Hắn bẽn lẽn cười cười:
- Chỉ tiếc cho đến bây giờ ta còn chưa biết có thể tìm ra hay không.
Nàng tĩnh lặng nhìn hắn cả nửa ngày, mới dịu dàng từ từ nói:
- Ngươi hình như đã tìm ra.
Sau khi hắn ăn hết ba chén lớn, ực một tô canh thịt bò, nàng dẫn hắn và

con ngựa đang sùi bọt mép nơi khóe miệng của hắn đến chuồng ngựa của
nàng.

Ở địa phương như vầy, có một chuồng ngựa như vậy cũng đã có thể coi

là một hành vi xa xỉ phi thường.

Nàng để ngựa của hắn và bạch mã của nàng chia sẻ chung một tào ngựa,

lại chỉ một đống rơm hỏi hắn:

- Ngươi ngủ ở đó được không?
Hắn đương nhiên là ngủ được.
- “Cho dù nằm trên phân của hai con ngựa kia, ta cũng có thể ngủ được”

- Đinh Đinh đáp.

Nàng mỉm cười. Trên khuôn mặt trắng nhợt chợt e ấp một nụ cười giống

như một đóa mai hoa bất chợt hé nở giữa tuyết trắng.

Nhìn thấy nàng cười, hắn đột nhiên cảm thấy nàng tịch mịch quá, tịch

mịch quá.

Trên yên ngựa của hắn, ngoại trừ túi nước ra, còn có hai bao bố màu

vàng kỳ quái.

Túi nước đã cạn sạch trống không, hai bao bố màu vàng lại đầy cứng,

một tròn tròn, một dài dài.

Đinh Đinh tháo hai bao bố đó xuống khỏi yên ngựa, giấu ở chỗ kín nhất

trong đống rơm, mặc nguyên y phục ngã mình trên đống rơm.

Không khí thoang thoảng mùi cây cỏ vùng núi xa xăm, khiến cho hắn rất

mau chóng lọt vào một mộng cảnh phiêu diêu hoảng hốt.

Hắn thậm chí mơ thấy một bầy cừu, một cô gái chăn cừu diễm lệ đang

dùng một ngọn roi dài lùa đuổi bầy cừu, trên thân roi thậm chí còn ghim
đầy gai nhọn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.