PHONG LINH TRUNG ĐAO THANH - Trang 42

--- Vạn sự vạn vật trên thế gian, tất cả vì mộng mà sinh, vì mộng mà diệt,

mộng sao đây?

“Tang” một tiếng, dây đàn chợt đứt, tiếng đàn lắng đọng, căn phòng

chìm trong tịch mịch.

Qua một hồi rất lâu, rất lâu, y mới ngẩng đầu nhìn nàng.
- “Là nàng? Nàng đã đến?” - Y thốt.
- Đương nhiên là ta, đương nhiên ta đã đến.
- “Nhưng ta nhớ nàng đã đi rồi” - Y nói - “Ta nhớ khi nàng đi, chừng

như cả một chữ cũng không lưu lại, một câu cũng không nhắn lại”.

- Đã phải đi, còn có thể nói gì.
Mộ Dung Thu Thủy chừng như muốn biến ánh mắt của mình thành một

mũi đao, đâm thẳng vào tim nàng.

- “Đã đi, hà tất phải trở lại?” - Y hỏi Nhân Mộng.
- Bởi vì một câu nói.
- Câu gì?
- “Ta còn nhớ ngươi từng đáp ứng ta, sau này chỉ cần ta có chuyện cần

tìm đến ngươi, ngươi nhất định có thể làm cho ta” - Nhân Mộng hỏi Mộ
Dung Thu Thủy - “Ngươi còn nhớ không?”

Mộ Dung Thu Thủy đương nhiên nhớ.
Lần đó y ngẫu nhiên du ngoạn Tây Hồ, ngẫu nhiên gặp nàng, ngẫu nhiên

tương tụ.

Tuy chỉ gần gũi một đêm, một đêm đó lại hữu tình vô số, mộng vô số,

sầu vô số.

- “Ta nhớ” - Y nói - “Mỗi một câu ta nói với nàng, ta đều nhớ”.
- “Ngươi có phải cũng đã từng nói, một người nếu quả đáp ứng người ta

một chuyện, giống như là ký một tờ giấy nợ?” - Nàng hỏi Mộ Dung Thu
Thủy.

- Phải.
- Ta nhớ câu nói của ngươi, ta cũng tin, cho nên hôm nay ta mới đến.
Mộ Dung Thu Thủy dùng ánh mắt như đao phong trừng trừng nhìn nàng:
- Hôm nay nàng muốn ta trả nợ?
Câu trả lời của nàng vừa giản đơn, vừa trực tiếp:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.