PHONG LINH TRUNG ĐAO THANH - Trang 49

- Tại sao người thích đao thông thường đều phải chết dưới đao, tại sao

người khiến mình thương tâm luôn là người mình thích?

- “Đó đại khái là vì chỉ có người mình thích mới có thể làm tổn thương

đến mình” - Nhân Mộng đáp.

Đó vốn là một câu nói làm cho người ta thương cảm phi thường, nhưng

Mộ Dung Thu Thủy nghe thấy lại cười, hơn nữa cười rất tinh nghịch.

- “Ai nói người mình không thích không thể làm tổn thương tới mình?” -

Y hỏi Nhân Mộng - “Lẽ nào người mình thích đi giết chết Hoa Thác? Lẽ
nào gã chưa làm tổn thương tới nàng sao?”

Y đứng dậy, vỗ vỗ vai Nhân Mộng.
- “Nàng nhất định phải nhớ, có những lời nói nghe rất có học vấn, kỳ thật

toàn là đánh rắm, hơn nữa còn là cái rắm rất thúi” - Mộ Dung Thu Thủy
thốt - “Cho nên bọn ta thà bắt đầu nói chuyện thực tế còn hơn”.

- Chuyện gì?
- Nếu quả ta đáp ứng yêu cầu của nàng, nàng chuẩn bị làm sao để báo

đáp ta?

Nhân Mộng bắt đầu do dự, lại không tránh né, bởi vì nàng biết vấn đề đó

tránh né không được.

Cho nên nàng đứng thẳng ưỡn ngực, nhìn thẳng vào mắt Mộ Dung Thu

Thủy, hỏi từng tiếng:

- Ngươi muốn ta làm sao để báo đáp ngươi?
- Ta chỉ muốn một câu nói của nàng.
- Một câu nói gì?
- Câu nói ta từng nói với nàng.
- Ngươi muốn ta đáp ứng sau này chỉ cần ngươi có chuyện đến tìm ta, ta

nhất định làm cho ngươi?

- “Phải” - Mộ Dung Thu Thủy đáp - “Là như vậy”.
Nhân Mộng nhìn y, trong mắt lộ xuất một vẻ khủng bố, nhung rất mau

chóng bị thù hận oán độc thay thế.

- “Được, ta đáp ứng ngươi” - Nhân Mộng đáp một cách khẳng định phi

thường - “Một khi là chuyện ta đáp ứng người ta, ta cũng không bao giờ
quên”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.