PHONG LINH TRUNG ĐAO THANH - Trang 47

- “Hắn không thể cắn ngươi, hắn chỉ có thể nuốt trọng cả da thịt xương

cốt của ngươi” - Hoa Tuyết phu nhân đáp - “Ngươi nhất định phải tin ta,
hài tử đó trời sinh đã có một thứ mỵ lực hấp dẫn con gái, thậm chí lúc hắn
mới ba tuổi đã hiển lộ ra rồi”.

Đôi mắt sáng ngời sắc bén của bà ta bất chợt biến thành ôn nhu phi

thường.

- “Lúc đó hắn đang đùa giỡn trong bùn sình, ngẫu nhiên chặn đường ta,

ta vốn muốn đá đứa bé người Tạng đó một cước, nhưng hắn bỗng ngẩng
đầu nhìn ta cười cười” - Thanh âm của Hoa Tuyết phu nhân càng ôn nhu -
“Giữa phút giây đó, bao nhiêu bùn sình trên thân thể đứa bé người Tạng đó
chừng như đột nhiên tiêu tán hết, đột nhiên biến thành một đứa trẻ bạch
ngọc khả ái”.

- Cho nên bà lập tức quyết định thu dưỡng hắn?
- “Phải” - Hoa Tuyết phu nhân đáp - “Đối với chuyện đó, ta chưa từng

hối hận”.

- “Tôi làm chuyện gì cũng chưa từng hối hận” - Nhân Mộng thốt - “Nếu

quả tôi đụng phải một nam nhân, không cần biết hắn là ai, người bị nuốt
trọng thông thường đều không phải là tôi”.

Nàng cười cực kỳ ngọt ngào, nhưng ý tứ khiêu chiến trong nụ cười lại

càng minh hiển, càng cường liệt, bởi vì lúc đó nàng đã nhìn thấy có một
nam nhân bước đến.

Một nam nhân cao ráo, thon thả, đĩnh đạt, đường nét vóc mặt phân minh,

có một đôi mắt xanh như mắt mèo, trong mắt cũng bốc ngời ý tứ khiêu
chiến đang nhìn nàng.

Trong một tích tắc bọn họ thay nhau mỉm cười ngưng thị, Hoa Tuyết phu

nhân đã phát hiện bi kịch đã phải phát sinh.

Hai người như vậy, đơn giản có thể nói hoàn toàn cùng một loại người,

muốn tránh hai người như vậy hỗ tương bị đối phương hấp dẫn, đơn giản
còn khốn khó hơn đem hai đứa bé song sinh dính liền thân mình mà giải
phẫu tách rời.

Nếu quả vô phương tránh khỏi, hai người như vậy tất phải bị ngọn lửa

tình dục của bọn họ thiêu đốt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.