PHONG LINH TRUNG ĐAO THANH - Trang 52

Nàng hiển nhiên cũng chú thị nhìn con người kỳ dị nhỏ nhắn trước mặt

mình qua vuông hắc sa.

Vi Hiếu Khách biết, thậm chí có thể tưởng tượng nàng dùng thứ nhãn

quang nào chú thị nhìn gã.

Khi mỗi một người lần đầu tiên nhìn thấy gã, đều dùng thứ nhãn quang

đó để nhìn v.

--- Một người lùn ôn hòa thiện lương như vầy sao lại có thể khiến cho

đám ác đồ hung bạo tàn độc trong giang hồ sợ hãi gã như vậy?

Vấn đề đó có lẽ chỉ có chính gã mới có thể hồi đáp, bởi vì chỉ có chính

gã mới biết, trong thân thể gã phảng phất luôn có một cỗ lực lượng ác ma
thôi thúc đẩy đưa gã làm những chuyện mà cả chính gã đều không tưởng
nổi gã có thể làm, thứ lực lượng đó phảng phất là một thứ phù chú thần bí
đến từ địa ngục.

Nữ nhân đeo khăn đen che mặt đương nhiên là Nhân Mộng, một mực đợi

đến khi nàng đã quan sát gã kỹ càng phi thường, Mộ Dung Thu Thủy mới
giới thiệu.

- “Đây là Vi Hiếu Khách tiên sinh, chủ nhân Nhã Tọa” - Mộ Dung Thu

Thủy cười rất cao hứng - “Ta bảo đảm thanh danh hiếu khách của gã tuyệt
không phải giả”.

Vi Hiếu Khách cũng cười, nụ cười vừa khiêm tốn vừa thành khẩn, gã

luôn là một con cừu trước mặt Mộ Dung Thu Thủy.

- Ta chỉ bất quá tận lực làm việc thôi, chỉ bất quá hy vọng khách nhân

của ta thỏa mãn với lối phục vụ của ta.

Mộ Dung Thu Thủy cười lớn:
- Chỉ tiếc bọn họ chừng như vẫn không thích ngươi lắm.
- “Vi tiên sinh” - Thanh âm buốt lạnh của Nhân Mộng giống như mũi

đao cắt đứt tiếng cười của Mộ Dung Thu Thủy - “Ta tin ngươi hiện tại đã
biết có một vị quý khách muốn đến đây, hơn nữa có lẽ sẽ ở đây rất lâu”.

- “Phải” - Vi Hiếu Khách đáp - “Ta biết”.
- Ta tin ngươi nhất định cũng biết vị khách nhân đó là do ta mời đến, ta

đối với hắn đương nhiên đặc biệt quan tâm.

- Đương nhiên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.