PHONG LINH TRUNG ĐAO THANH - Trang 53

- “Vậy ta muốn thỉnh giáo ngươi vài chuyện” - Nhân Mộng hỏi Vi Hiếu

Khách - “Sau khi hắn đến đây có còn cơ hội trốn thoát không?”

Gã đáp liền:
- Đại khái là không.
Thái độ của Vi Hiếu Khách vẫn khiêm tốn như trước:
- Quý khách có thể mời đến chỗ của ta, thông thường đều là người có

thân phận có địa vị phi thường, chỗ của ta đã có mười một năm nay, quý
khách được mời đến đã có khoảng hơn một trăm ba chục người, ta bảo đảm
nếu quả ta nói ra danh tánh của bất cứ người nào, đều có thể châm ngòi dẫn
dắt một trường động loạn không nhỏ trong giang hồ.

- Bọn họ có ai trốn thoát không?
- “Không” - Vi Hiếu Khách mỉm cười - “Cả một người cũng không”.
- Nếu quả bọn họ muốn chết thì sao? Có thể tự tử không?
- Phu nhân, bà nhất định phải tin ta, chết tịnh không phải là một chuyện

dễ dàng, người càng muốn chết, thông thường càng chết không được.

Nụ cười của Vi Hiếu Khách càng ôn hòa:
- Phu nhân, nếu quả bà muốn đãi một người trong Nhã Tọa của ta hai

năm bảy tháng mười ba ngày, ta tuyệt không để hắn sống thiếu một hai
canh giờ.

- Ông bảo đảm?
- Bảo đảm.
Trên mặt Mộ Dung Thu Thủy lại lộ xuất một nụ cười mỉm ưu nhã chỉ

riêng y có:

- Nàng hiện tại có hoàn toàn thỏa mãn đối với vị chủ nhân hiếu khách

của bọn ta chưa?

- Được.
- Vậy nàng có thể thỉnh mời vị khách nhân của bọn ta tiến vào được

chưa?

- Được.
* * * * *
Vi Hiếu Khách thường thường thích coi mình là người “không có”, lối

xưng hô đó đối với gã quả thật rất phù hợp, gã quả thật có thể gọi là một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.