PHONG LINH TRUNG ĐAO THANH - Trang 55

- “Phu nhân, bà biết ta nhất định sẽ tận lực làm việc” - Vi Hiếu Khách

đáp - “Còn có một chuyện ta cũng muốn thỉnh giáo phu nhân”.

- Chuyện gì?
- Ta nhìn thấy mặt mày của vị quý khách của bọn ta đã bị cải tạo qua, ta

đã nhiều năm không nhìn thấy thủ nghệ tinh mật như vậy, ta thật sự rất
muốn biết đó là kiệt tác của ai?

- Ngươi thật sự rất muốn biết?
- Thật.
Nhân Mộng lạnh lùng đáp:
- Kỳ thật ngươi cũng đáng lẽ nên biết ngoại trừ Gia Cát đại phu ra còn có

ai khác chứ?

Mộ Dung Thu Thủy giật mình quay đầu, trong mắt ánh lên vẻ kinh ngạc.
- “Gia Cát đại phu?” - Gã hỏi Nhân Mộng - “Nàng nói là Gia Cát Tiên?”
- Không sai, người ta nói đến là y.
Mộ Dung Thu Thủy mỉm cười, mỉm cười lắc lắc đầu.
- Biểu thị mối hoài nghi với một nữ sĩ mỹ lệ cao quý như nàng thật sự là

chuyện rất vô lễ, chỉ tiếc đối với lời nói của nàng, ta có muốn không hoài
nghi cũng không được.

- Tại sao?
- “Bởi vì ta rất hiểu con người của Gia Cát tiên sinh” - Mộ Dung Thu

Thủy tỏ vẻ kinh tởm phi thường nhìn lên mặt vị quý khách đó - “Chuyện
như vầy, y đại khái không thể làm”.

Nhân Mộng nhìn y chằm chằm, ánh mắt buốt lạnh.
- Ta cũng rất hiểu rõ con người ngươi, bằng vào thân phận và địa vị của

ngươi, vốn cũng tuyệt không thể làm chuyện này cho ta, chỉ tiếc ngươi lại
khơi khơi làm.

Thanh âm của nàng càng lạnh lẽo, gằn từng tiếng từng tiếng:
- Bọn ngươi vì ta mà làm chuyện như vầy, chỉ vì bọn ngươi đều đã thiếu

nợ ta, hiện tại đã đến lúc bọn ngươi nhất định phải trả nợ.

* * * * *
Đêm đã khuya.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.