PHONG LINH TRUNG ĐAO THANH - Trang 54

người “không có”, bởi vì trên thế gian đại đa số sự tình gã đều không có.

Gã không có cha mẹ, không có vợ con, không có huynh đệ, không có thư

muội, không có bằng hữu.

Chủ yếu nhất là gã không có tình cảm, tình cảm gì cũng không có, đương

nhiên càng không thể có thứ tình thương đồng tình và thương hại.

Nhưng, khi gã nhìn thấy nữ nhân đeo khăn đen bịt mặt dẫn vị quý khách

đó vào, trong tâm gã không ngờ lại ẩn ẩn ước ước một cảm giác thương hại
hắn.

Con người đó căn bản đã không thể coi là một người, bộ dạng của hắn

nhìn còn tệ hơn một đống rác.

Người đó đang bị bó trong một bao bố, bị người ta kéo vào. Chỉ vừa nhìn

thấy hắn, Mộ Dung Thu Thủy đã quay đầu chỗ khác, bất nhẫn nhìn nữa.

Nếu quả nói Vi Hiếu Khách là người “không có”, con người đó có thể

coi là một người “tiêu tán”.

Bởi vì rất nhiều bộ phận trên mặt hắn đều đã tiêu tán.
Râu tóc hắn đều đã bị cạo sạch, mắt hắn đã biến thành hai hình thể bầu

dục nho nhỏ lồ lộ, phía trên chỉ có đường khâu, hai đường khâu vĩnh viễn
không thể tách ra.

Hắn còn có miệng, nhưng nếu bóp miệng hắn ra, liền phát hiện đầu lưỡi

của hắn đã biến mất trong miệng hắn.

Vi Hiếu Khách không nhìn nữa, quay người cúi mình rất lễ độ ôn hòa

hướng về phía Nhân Mộng:

- Phu nhân, xin bà cho ta nói thẳng.
- Nói gì? Ngươi cứ nói.
- Kỳ thật bà căn bản không cần thỉnh mời vị quý khách này vào Nhã Tọa

của ta, bà phục vụ chiêu đãi hắn đã quá đủ rồi.

Nhân Mộng tựa hồ hoàn toàn không có cảm giác gì đối với ý tứ trào

phúng cơ hồ có thể coi là rất có phong độ trong lời nói của gã, chỉ hững hờ
thốt:

- Ta thừa nhận ngươi nói có lý, ta đem hắn đến đây chỉ bất quá vì ta căn

bản không còn phương pháp chiêu đãi hắn lâu như vậy, vì vậy ta hy vọng
hắn ở đây càng được đãi ngộ tốt đẹp hơn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.