PHONG LINH TRUNG ĐAO THANH - Trang 59

--- Căn tiểu ốc màu trắng, dàn phong linh dưới mái hiên, nữ nhân tịch

mịch ôn nhu thiện lương dưới dàn phong linh lẽ nào thật sự là nàng?

Không cần biết ra sao, Đinh Đinh biết chàng chỉ sợ từ nay không còn có

thể nhìn thấy nữ nhân đó, chỉ sợ từ nay cũng không còn có thể nhìn thấy bất
cứ người nào.

Bởi vì chàng biết, đối với yêu cầu đó của nàng, Gia Cát đại phu tuyệt đối

vô phương cự tuyệt.

* * * * *
- “Hiện tại các hạ đã là quý khách ở đây, ta lại không biết cả danh tánh

của các hạ, thật là chuyện rất đáng tiếc” - Vi Hiếu Khách nói chuyện với
Đinh Đinh rất ôn hòa.

- “Hồi nãy vị phu nhân đó tịnh không nói ra danh tánh của các hạ, chính

các hạ đương nhiên cũng vô phương nói với ta” - Lão thở dài - “Ta xem các
hạ hiện tại không những nói không được, cả tay chân đều đã mềm nhũn vô
lực, trong thời gian ngắn đại khái cả một chữ cũng viết không được, sau khi
lọt qua thủ thuật của Gia Cát đại phu, muốn hồi phục lại vốn là chuyện
khốn khó phi thường”.

Thanh âm của lão không những ôn hòa, hơn nữa còn ngập tràn vẻ đồng

tình, nếu quả không nhìn thấy con người lão, cũng không biết thân phận
của lão, vô luận là ai đều nghĩ lão là một quân tử thiện lương lễ độ.

Đinh Đinh lại là ngoại lệ.
Hiện tại chàng đương nhiên không nhìn thấy Vi Hiếu Khách, nhưng

chàng đối với thanh âm của con người đó lại quen thuộc cực kỳ, giống như
chàng quen thuộc thanh âm của Mộ Dung Thu Thủy vậy.

Chàng thật đang muốn gào thét ầm ĩ, nói với bọn họ:
- Ta là Đinh Đinh, bọn ngươi sao lại không nhận ra ta? Tại sao còn đối

với ta như vầy?

Chỉ tiếc chàng dùng tận lực toàn thân lại nói không ra tới một tiếng.
Thậm chí cả nước mắt cũng không thể chảy.
Hắc ám vô biên vô hạn, khổ nạn và chịu đựng vô cùng vô tận, sinh mệnh

mạnh khỏe đột nhiên biến thành một trường ác mộng vĩnh viễn không thể
tỉnh dậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.