PHONG LƯU CHÂN TIÊN - Trang 1096

Nam tử thấy Dương Thiên đứng một hồi vẫn chưa chịu tiến lại liền gọi:

- Hỗn Độn, còn không mau đến đây để vi sư nhìn ngươi một cái.

Dương Thiên ngẩn ra, người này vừa tự nhận hắn là cái gì? Vi sư?

Dương Thiên không nhớ mình có một vị sư phụ cường đại đến mức này.

Có điều đây chỉ là suy nghĩ của hắn mà thôi, tâm linh Dương Thiên cảm

giác được người trước mặt rất gần gũi với hắn. Thân thể không tự chủ
được, tự động bước lại gần.

Ngồi xuống trước mặt mỹ nam tử, Dương Thiên ổn định lại tâm thần, bắt

đầu đặt câu hỏi:

- Ngươi là ai, tại sao ta lại có cảm giác rất thân thiết. Loại cảm giác này

phát ra từ trong máu thịt, không thể nào giả tạo được.

Linh hồn mỹ nam tử đặt một tay lên trán Dương Thiên. Ý thức hắn muốn

kháng cự nhưng thân thể dường như lại rất hưởng thụ cảm giác này. Một
luồng khí lạnh chảy vào đầu Dương Thiên, thân thể của hắn buông lỏng,
mặc kệ mỹ nam tử muốn làm gì.

Chỉ một thoáng chốc, mỹ nam tử rút tay lại, ánh mắt nhìn hắn trìu mến,

như trưởng bối đang nhìn hài tử của mình:

- Hài tử, vất vả cho ngươi rồi. Trọng trách cứu lấy mảnh thiên địa này, vi

sư cũng chỉ có thể để lại cho ngươi gánh vác. Thật xin lỗi.

Dứt lời, linh hồn Dương Thiên bị một lực hút mạnh mẽ kéo trở về, hắn

chỉ kịp hét to:

- Khoan đã, ngươi nói như vậy là có ý gì?

Không có tiếng đáp lại, linh hồn Dương Thiên nhanh chóng trở về thân

thể. Hai mắt hắn đột nhiên mở ra, ngẩn đầu nhìn về phía trời cao:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.