PHONG LƯU CHÂN TIÊN - Trang 1409

- Linh nhi, ngươi nói vậy tức là đồng ý với mọi yêu cầu của ta sao?

Diệp Linh cúi đầu sát xuống, gương mặt đã muốn nhỏ máu, nói bằng một

giọng rất khẽ:

- Chỉ cần không đi quá giới hạn, ta…

Không đợi Diệp Linh nói hết câu, Dương Thiên đã ôm lấy nàng, đặt một

nụ hôn lên môi. Diệp Linh cả người cứng đờ, không có chút phản kháng
nào, để mặc cho hắn muốn làm gì tùy ý.

Gần 5 phút sau, Diệp Linh đẩy mạnh Dương Thiên ra, thở mạnh:

- Dương Thiên, ngươi muốn làm ta ngạt thở mà chết hay sao?

Dương Thiên đưa tay lên vuốt mũi:

- Sơ xuất, vừa rồi thật quá thoải mái. Linh nhi, môi của ngươi thật mềm

mại a.

Diệp Linh đột nhiên nổi giận:

- Ngươi còn dám nói. Mau đi ra ngoài cho ta.

- Ặc, ta đã nói gì sai?

- Đi, mau đi ra ngoài, nếu không từ nay về sau ta sẽ không nhìn mặt

ngươi nữa.

Dưới sự uy hiếp của Diệp Linh, Dương Thiên không còn cách nào khác,

đau khổ bước ra khỏi cửa. Hắn vừa đặt chân ra ngoài đã nghe tiếng cửa
đóng sầm lại, chỉ còn biết lắc đầu thở dài:

- Nữ nhân a, trở mặt so với lật sách còn nhanh hơn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.