PHONG LƯU CHÂN TIÊN - Trang 1452

- Các ngươi xem phim nhiều như vậy, chẳng lẽ không biết câu “hữu

duyên thiên lý năng tương ngộ”. Nếu chúng ta có duyên tất sẽ gặp lại, nếu
vô duyên thì đừng cố cưỡng cầu làm gì.

Nói ra một câu mang đầy tính triết lý, Dương Thiên xoay người rời đi.

Lúc đang đi còn giả vờ ho nhẹ vài tiếng, đưa tay lên ôm ngực. Bạch Khiết
vội vàng chạy đến đỡ hắn. Hai ngươi thanh toán tiền xong liền đi nhanh ra
xe, mặc kệ đám học sinh đang đi theo phía sau.

Lái xe được một đoạn ngắn, Bạch Khiết tấp xe vào lề, gục đầu vào tay lái

cười như điên. Dương Thiên khó hiểu:

- Tiểu Khiết, ngươi làm sao vậy?

- Dương Thiên, vừa nãy ngươi diễn rất tốt, nhưng có một sai xót lớn.

- Sai xót?

Dương Thiên cau mày, kĩ thuật biểu diễn của hắn có thể nói là trác tuyệt,

sao lại có sai xót được.

- Sai xót chỗ nào?

Bạch Khiết cố gắng nhịn cười:

- Chính là lúc ngươi ra về. Ngươi quên rồi sao, ngươi bản thân chỉ là mệt

mỏi do dùng nội công quá mức chư không phải bị người khác đánh trọng
thương a. Khi nãy ngươi vừa ho nhẹ, lại ôm ngực bước đi loạn choạng, ta
đã biết là ngươi đang diễn kịch.

Bạch Khiết nói xong lại ôm bụng cười. Dương Thiên yên lặng ngồi một

bên, hắn đang tự kiểm điểm bản thân, lần sau nhất định không được mắc
những sai lầm cơ bản như vậy nữa.

Đợi Bạch Khiết dừng cười, Dương Thiên mới lên tiếng:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.