PHONG LƯU CHÂN TIÊN - Trang 160

- Ai thèm lo lắng cho ngươi.

Dương Thiên cười cười, ngồi xuống, lấy ra một cái vòng ngọc nhìn có vẻ

rất đơn giản đưa cho Tần Tuyết:

- Đây là món quà ta tặng ngươi, dù không đáng là bao nhưng cũng là tấm

lòng của ta. Ngươi cũng nên trân trọng nó a.

Tần Tuyết cầm lấy vòng tay vẻ mặt mừng rỡ:

- Yên tâm, ta sẽ giữ nó thật kĩ.

Tần Chính lúc này liền nói:

- Tuyết nhi, khi nãy mẹ ngươi có việc tìm người, người vào trong gặp

nàng đi.

Tần Tuyết cũng hiểu là phụ thân cố ý kêu nàng rời đi để nói chuyện riêng

với Dương Thiên. Không nói thêm lời nào nữa, một nữ giúp việc lại gần đỡ
nàng lên xe lăn đi vào trong.

Chờ Tần Tuyết đi vào, Tần Chính nhìn Dương Thiên:

- Cái vòng đó hẳn là Linh bảo a?

Dương Thiên ngạc nhiên, tuy chiếc vòng vừa rồi so với Linh bảo cao cấp

hơn nhiều, nhưng Tần Chính có thể nhìn ra chỗ khác thường cũng không tệ.
Phải biết, hắn cũng chỉ là người bình thường a.

- Không ngờ ngươi cũng có thể nhận biết.

- Ta tuy không thể tu luyện, nhưng đối với giám định đồ vật vẫn có chút

tâm đắc. Chiếc vòng vừa rồi tuy vẻ ngoài tầm thường nhưng khiến ta cảm
thấy rất khác biệt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.