PHONG LƯU CHÂN TIÊN - Trang 1690

“Thần linh”, đối với danh xưng này, Dương Thiên cũng không phản đối.

Tu Chân giả trong mắt phàm nhân chính là thần linh, hắn lại là thần linh
trong mắt Tu Chân giả, dùng hai từ này để tôn kính gọi hắn cũng là chuyện
bình thường.

Dương Thiên đưa tay về những con tin đang bị trói, điểm nhẹ một cái.

Dây trói trên người bọn họ lập tức rơi ra, bay đến chỗ bọn cướp, trói tất cả
lại thành một đoàn. Bọn cướp lần này không có bất kỳ sự chống cự nào,
ngoan ngoãn để cho dây trói quấn quanh người.

Những công nhân, kĩ sư được thả ra vẫn không có bất kỳ động tác nào

mà ngơ ngác nhìn Dương Thiên. Trong ánh mắt ẩn chứa sự ngạc nhiên,
hoảng sợ, tôn kính cùng nhiều loại cảm xúc hỗn tạp khác. Dương Thiên ho
nhẹ:

- Mọi chuyện ta đã giải quyết xong, các ngươi mau tiếp tục công việc của

mình đi.

Không có ai đáp lại, Dương Thiên bất đắc dĩ thở dài, phát ra một tia An

Thần Chú. Bị An Thần Chú tác động, tất cả đồng loạt ngã lăn ra đất, bất
tỉnh nhân sự. Dương Thiên hướng về phía trực thăng gọi to:

- Tiểu Hạo, mau xuống đây.

Cửa trực thăng nhanh chóng mở ra, Hạo ca dùng tốc độ cao từ trên đó

phóng xuống, chạy nhanh lại chỗ Dương Thiên đang đứng. Tuy hắn cũng bị
những gì Dương Thiên thể hiện làm cho kinh hãi, nhưng dù sao cũng đã
từng là chủ của quán bar Vô Danh, thành viên của Khai Quang, tố chất tâm
lý so với người bình thường mạnh hơn rất nhiều.

- Dương thiếu, ngươi có việc gì căn dặn?

Dương Thiên chỉ tay về đám công nhân, kĩ sư đang nằm bất tỉnh đằng

xa:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.