PHONG LƯU CHÂN TIÊN - Trang 1692

Ngoài biển có hải tặc, trên núi có sơn tặc, bây giờ trong sa mạc còn có

thêm sa tặc. Dương Thiên có chút buồn cười, bọn cướp này thực sự quá xui
xẻo. Sớm không đến, muộn không đến, lại đến đúng lúc hắn đang có mặt ở
đây, chẳng phải tự tìm đường chết sao?

Đang nghĩ xem phải xử lý đám người này như thế nào, Dương Thiên

chợt nhớ đến một vấn đề:

- Ngươi nói vừa mới đánh cướp ở một quốc gia nhỏ phía đông, vậy có

bắt được con tin nào hay không?

Carl lẩm nhẩm tính rồi nói:

- Có, bọn ta bắt được gần 20 con tin, đang nhốt ở trong chiếc xe ngoài

kia.

Vừa nói, mặt Carl vừa hất về phía bên ngoài trạm tiếp nguyên liệu.

Dương Thiên nhìn theo, ra vẻ suy tư. Khi nãy thần thức của hắn quét qua
cũng có phát hiện chiếc xe này, nhưng lại không phát hiện có người ở bên
trong. Lý giải duy nhất chính là trên xe có một bảo vật có tác dụng che dấu
thần thức, Dương Thiên chỉ dùng một ít thần thức, quét qua một cách sơ xài
nên không phát hiện được.

- Các ngươi ngoan ngoãn ngồi yên ở đây, nếu có bất kỳ hành động gì,

đừng trách ta động ác.

- Thần linh đã nói, bọn ta sao dám không nghe.

Bọn cướp quá nghe lời khiến Dương Thiên có chút bất ngờ, có thể là do

tôn giáo của bọn hắn. Mặc kệ là vì lý do gì, nghe lời là chuyện tốt a. Dương
Thiên hài lòng đi lại chỗ chiếc xe đang đậu bên ngoài trạm tiếp nguyên
liệu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.