PHONG LƯU CHÂN TIÊN - Trang 1837

Trầm ngâm hơn 20 phút, Dương Thiên mới mở miệng nói:

- Bàn tử, ta biết ngươi đã suy nghĩ về chuyện này nhiều ngày. Có diệu kế

gì mau nói ra, ta sẽ cho ngươi phần thưởng xứng đáng.

Lý Bàn đập bàn đứng dậy:

- Dương Thiên, ngươi nghĩ Lý Bàn ta là loại người nào. Bằng hữu gặp

nạn, ta đương nhiên sẽ dùng hết khả năng của mình để giúp đỡ. Không phải
vì cái gọi là phần thưởng gì đó.

Dương Thiên cảm động chưa đầy 3 giây, Lý Bàn đã tiếp:

- Nói đi cũng phải nói lại, có phần thưởng thì vẫn tốt hơn a.

Dương Thiên làm động tác xoa xoa nắm đấm:

- Vậy còn phải xem diệu kế của ngươi có khả thi hay không đã.

Lý Bàn hoảng hốt, dùng hai tay che trước người:

- Dương Thiên, quân tử động khẩu không động thủ.

- Tay ta hơi đau, cần xoa bóp nhẹ thôi. Ngươi “nhạy cảm” quá rồi.

Lời nói cùng hành động trái ngược của Dương Thiên khiến Lý Bàn càng

thêm sợ hãi.

- Để ta nói, ngươi nhất định không được động thủ.

- Nhiều lời.

- Ặc, là thế này. Mấy ngày nay ta đã cùng anh em trong nhóm thảo luận

chuyện này…

Dương Thiên cau mày:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.