PHONG LƯU CHÂN TIÊN - Trang 1877

Lăng Nhã Kỳ không cần suy nghĩ, lập tức từ chối:

- Không được. Nhà của ta rất nhỏ, chỉ đủ để mình ta ở.

- Đừng nói dối, Lăng gia cũng tính là có tiền, ngươi lại là đại minh tinh,

có thể ở trong một ngôi nhà nhỏ sao. Đây rõ ràng là cố ý từ chối ta.

- Ngươi hiểu được là tốt rồi.

- Tại sao?

- Dẫn sói vào nhà, ta còn không có ngốc như vậy a.

Dương Thiên một thân toát ra chính khí:

- Ngươi nhìn xem, ta anh tuấn tiêu sái, có chỗ nào giống sói hay sao?

Lăng Nhã Kỳ cố nhịn cười:

- Từ đầu đến chân, chỗ nào cũng giống.

Dương Thiên chán nản:

- Thật không biết thưởng thức nghệ thuật.

- Để ta tìm cho ngươi một khách sạn gần đây.

Lăng Nhã Kỳ kéo tay lái, dự định đổi hướng. Dương Thiên vội vã ngăn

lại, nắm chặt lấy tay nàng:

- Đại gia, chẳng lẽ không thể cho một kẻ nghèo khó như ta nương tựa vài

ngày sao?

- Ngươi nghèo khó? Vậy trên thế giới này sẽ không còn người giàu nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.