PHONG LƯU CHÂN TIÊN - Trang 2123

Dương Thiên nhăn mặt nhìn lên:

- Bị thương nặng như vậy, nói không chừng hắn đã chết rồi.

Dược Lăng đưa máy ảnh lên, chỉnh chế độ quay gần rồi nói:

- Vẫn còn sống, ngươi mau cõng ta qua phía đó.

Biết không thể lừa được nàng, Dương Thiên lén thở dài một cái, nhún

vài bước liền xuất hiện trước mặt binh sĩ bị thương kia. Dược Lăng từ trên
lưng Dương Thiên nhảy xuống, vội lôi từ trong ba lô ra vài dụng cụ y tế
chữa thương, thực hiện sơ cứu cho người kia.

Dương Thiên đứng một bên, khó chịu nói:

- Trên chiến trường người bị thương nhiều vô kể, chẳng lẽ ngươi định

gặp một người liền cứu một người. Ngươi cho rằng mình có thể cứu sống
tất cả bọn họ sao?

Dược Lăng vừa làm vừa nói:

- Ta biết ngoài kia có rất nhiều người bị thương. Ta cũng biết sức của

một người có hạn, không thể cứu lấy tất cả bọn họ. Nhưng nếu đã gặp phải,
tất nhất định sẽ không bỏ mặc bọn họ chết đi. Ngươi có nói gì cũng không
thay đổi được quyết định của ta.

- Nếu làm như vậy, quỹ thời gian vốn đã ít của ngươi sẽ càng bị rút ngắn.

- Thì sao chứ, cứu được một mạng người, hao tổn chút thời gian có đáng

là gì?

Dương Thiên triệt để im lặng, cô nàng này quá cứng đầu, có nói gì cũng

bằng thừa. Dược Lăng chuyên tâm chữa trị, đáng tiếc, vết thương của người
lính này quá nặng, nàng cũng chỉ là một phóng viên, được học qua vài loại
sơ cứu cơ bản chứ không phải bác sĩ chuyên nghiệp nên thương thế

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.