PHONG LƯU CHÂN TIÊN - Trang 218

Nói xong, đưa đũa gắp một miếng cá, vừa đưa lên miệng Dương Thiên

lập tức phun ra, nhìn Tô Nguyệt Nhi trân trối:

- Ngươi có phải nhầm lẫn giữa muối và đường.

Tô Nguyệt Nhi lắc đầu:

- Không có a. Chỉ là ta cảm thấy đồ ngọt lúc nào ăn cũng ngon hơn.

- Ngươi đang định nói tất cả các món ở đây đều bỏ đường?

Nàng gật đầu, Dương Thiên cũng không biết nói gì hơn, bỏ đũa xuống:

- Ta nghĩ bây giờ cũng đã muộn, hơn nữa trước khi về cũng đã ăn qua,

giờ cũng không cần ăn nữa.

- Không được, ta đã bỏ công làm, ngươi nhất định phải ăn hết. Nếu

không sau này ta sẽ không làm cho ngươi ăn nữa.

Dương Thiên mặt cười như khóc, ngươi không làm nữa thực sự là phúc

khí của ta a. Tất nhiên, lời này hắn không dám nói ra miệng.

Hắn cũng đã quên Tô Nguyệt Nhi địa vị cao quý, làm sao sẽ học nấu ăn.

Dương Thiên thầm trách: “Thất sách, ta thật sự đã quên mất việc quan
trọng này, Liễu Mị đoán chừng cũng như vậy”.

- Ta chợt nhớ ra, các ngươi hiện tại nên tập trung vào tu luyện thì tốt hơn,

sau này không cần nấu ăn cho ta làm gì.

Tô Nguyệt Nhi rất vui mừng, nàng vốn cũng không muốn nấu, chỉ là do

tên kia dùng danh nghĩa chủ nhà ép buộc. Dương Thiên thấy nàng vẻ mặt
vui mừng liền thở phào một hơi, đại nạn không chết, sau này sẽ có phúc.

Tiếc là, không để hắn vui mừng được lâu, Tô Nguyệt Nhi liền nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.