PHONG LƯU CHÂN TIÊN - Trang 2191

Thanh Vũ hai mắt ráo hoảng, vội phủ nhận:

- Không có, ta vẫn bình thường.

- Đừng nói dối. Thanh Vũ, ta biết ngươi rất mạnh mẽ. Nhưng bây giờ đã

có ta ở đây thay ngươi che mưa chắn gió. Có chuyện gì hãy nói ra hết đi,
không cần phải cố gắng chịu đưng một mình.

Thanh Vũ hai mắt rưng rưng, ngã đầu vào lòng hắn, kể lại mọi chuyện.

Quê hương của nàng nằm ở một quốc gia nhỏ tại Châu Âu. Tư sau khi tham
gia vào Thiên Sát, đây là lần đầu tiên nàng trở lại nơi này. Sau khi hoàn
thành nghi lễ an tán cho người thân, Thanh Vũ tiếp tục ở lại nơi này một
thời gian. Những người chung quanh đối xử với nàng rất tốt, xem nàng như
người thân trong gia đình.

Đến khi Thanh Vũ chuẩn bị rời đi thì chiến tranh ập đến. Đây chỉ là một

đất nước nhỏ, cả quân sự và tài chính đều kém xa những nước khác. Lãnh
đạo thấy tình thế không ổn lập tức bỏ trốn, để lại nhân dân chịu khổ. Từ
thành thị đến làng mạc, không có nơi nào không có vết tích của bom đạn.
Đối diện với vũ khí nóng có sức công phá cự đại, một tu sĩ Trúc Cơ kỳ như
nàng cũng không gây được tác dụng gì quá lớn.

Sức người có hạn, Thanh Vũ tuy đã cố gắng hết sức đưa mọi người bỏ

trốn, nhưng lại không thể bảo vệ tốt cho tất cả bọn họ. Khi đưa được mọi
người đến nơi an toàn, số lượng người sống sót còn lại chưa đến một phần
mười. Đó là chưa kể những người bị thương tật, tàn phế trên đường bỏ
chạy.

Sắp xếp ổn thỏa cho bọn họ xong, Thanh Vũ mới tìm đến Dương Thiên.

Dù vậy, những hình ảnh tàn khốc kia nàng vẫn không thể nào quên được.
Thanh Vũ là sát thủ, tố chất tâm lý của nàng rất tốt. Nhưng nhìn thấy những
người thân thiết của mình lần lượt chết đi, ai có thể bình tĩnh được?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.