PHONG LƯU CHÂN TIÊN - Trang 2273

gì?

Dương Thiên tiến lên, ôm lấy Liễu Mị vào lòng. Bị người khác bất ngờ

ôm chặt, Liễu Mị vội dùng sức thoát ra nhưng không được. Dương Thiên
trầm giọng nói:

- Mị nhi, đừng buồn. Ngươi còn có ta ở bên.

Liễu Mị phủ nhận:

- Ngươi đang nói nhảm gì vậy. Ta đang rất vui vẻ. Kẻ thù của ta chết đi,

cuối cùng ta cũng có được cuộc sống theo ý của mình.

- Vậy tại sao ngươi lại khóc, tại sao trong tiếng cười của ngươi không có

chút vui vẻ nào?

- Ai nói…

- Mị nhi, đừng từ lừa mình dối người nữa. Có ta ở đây làm chỗ dựa,

ngươi có thể thỏa thích khóc một lần, đừng che dấu cảm xúc của mình.

Liễu Mị khựng lại, nàng định nói thêm gì nữa nhưng mãi không nói nên

lời. Từng tiếng nức nở dần trở thành tiếng khóc to, bị cấm chế ngăn cản
không cho phát ra bên ngoài.

Một hồi lâu sau, Liễu Mị dừng khóc, ngơ ngác hỏi:

- Kẻ thù duy nhất, ngươi thân duy nhất của ta đã chết, giờ ta phải làm gì?

- Ngươi còn có ta. Đi theo ta, ta nhất định sẽ làm ngươi hạnh phúc.

Liễu Mị đưa tay lên vuốt nửa bên mặt bị ma khí xâm chiếm:

- Ta rất xấu, ngươi không sợ sao?

Dương Thiên nghiêm nghị gật đầu:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.