PHONG LƯU CHÂN TIÊN - Trang 2719

- Không phải, là hắn giết.

Tất cả người của Tán Ma Tông đồng thời chỉ tay về phía một kẻ đang

cầm pháp bảo hình lưỡi liềm dính đầy máu tươi. Tên kia biết không còn
cách chối tội vội quay đầu bỏ chạy. Đáng tiếc, hắn còn chưa kịp di chuyển
thì cả người đã cứng lại, đầu lìa khỏi cổ. Dương Thiên thản nhiên nói:

- Tán Ma Tông đúng không. Hôm nay các ngươi một kẻ cũng không thể

rời khỏi đây. Nếu chỉ xét về số lượng, cho dù giết chết toàn bộ các ngươi
cũng không bù đắp được.

Tất cả đồng loạt quỳ xuống:

- Tiền bối, xin người tha cho chúng ta một mạng. Cho dù ngươi muốn

bọn ta làm trâu làm ngựa…

Cả đám còn chưa nói hết câu, đầu và cổ đã ở những nơi riêng biệt.

Dương Thiên không có thói quen cùng loại người này nói nhảm. Khi ngươi
giết người thì cũng phải chuẩn bị tinh thần bị người khác giết. Tu Chân
Giới tàn khốc, những chuyện thế này xảy ra nhiều như cơm bữa. Dương
Thiên thấy mãi thành quen nên hắn không có chút mềm lòng nào với những
kẻ này.

Diệt trừ xong Tán Ma Tông, Dương Thiên phóng ra vài tia kiếm khí cắt

đứt dây trói đồng thời giải trừ cấm chế trên người của tu sĩ Vân Lạc Tông.
Lạc Tuấn nhìn qua những người còn xót lại, lòng đau như cắt. Hơn một
trăm đệ tử chỉ còn lại gần chục người, ai lại có thể không đau lòng.

Cố nén bi thương, Lạc Tuấn phân công cho đệ tử thu xếp hậu sự cho

người đồng môn đã chết, đem xác đám người Tán Ma Tông cho dã thú ăn
thịt và các vụ sự khác. Phân công xong, hắn cùng với vợ mới mời Dương
Thiên vào trong đại sảnh nghỉ ngơi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.