PHONG LƯU CHÂN TIÊN - Trang 3277

cơ thể lẫn y phục vẫn hoàn hảo. Đây mà là Đại Thừa sơ kỳ sao? Rõ ràng là
cố ý dẫn dụ bọn hắn hiện thân. Bốn người không ai nói với ai tiếng nào, lập
tức phân thành bốn hướng khác nhau, trực tiếp xé mở hư không chui vào
bên trong. Lòng thầm cầu khấn mục tiêu Dương Thiên chọn không phải là
mình.

Nhìn bốn tên Độ Kiếp kỳ bỏ chạy còn nhanh hơn chuột, Dương Thiên

không khỏi bật cười. Quả nhiên tu vị càng cao, bọn hắn càng quý trọng sinh
mạng của mình hơn, cũng do đó mà trở nên nhút nhát hơn. Đối với một tu
sĩ mà nói, đây chính là điểm yếu chết người. Nhưng nói đi cũng phải nói
lại, ấn tượng về Sát Thần Dương Thiên tàn bạo đã khắc sâu trong lòng bọn
họ, chỉ hơi gợi lại cũng đủ khiến chiến ý hoàn toàn tan biến.

Bốn người vừa biến mất trong vết nứt không gian, Dương Thiên cũng

vội quay người rời đi. Hắn cần tìm một nơi yên tĩnh để ổn định lại linh lực
trong cơ thể. Mất chút thời gian, Dương Thiên tìm thấy một ngôi làng nhỏ
không tên, dân cư ít ỏi. Hắn tùy tiện bỏ ra chút tiền liền thuê được một căn
nhà trống, sau đó dựng lên trận pháp phòng hộ, tiến vào trạng thái tu luyện.

Dương Thiên hao tổn gần 3 ngày mới đem linh lực trong cơ thể ổn định

lại bình thường. Giải trừ trận pháp bước ra ngoài, Dương Thiên phát hiện
nơi này đã biến thành một đống hỗn độn. Người trong thôn gương mặt
hoảng hốt, cố gắng thu gom nhiều đồ đạc có giá trị nhất có thể để rời khỏi
đây. Dương Thiên có chút khó hiểu, hắn tìm đến một lão giả già yếu đang
ngồi thở dốc cách đó không xa:

- Lão nhân gia ngươi hẳn là trưởng thôn, có thể cho ta hỏi thăm một chút

hay không?

Lão giả ngẩn đầu lên nhìn Dương Thiên, ra vẻ nghiền ngẫm:

- Đúng vậy, ngươi chính là vị phú hào đến thuê phòng vài ngày trước?

Dương Thiên mỉm cười ngồi xuống bên cạnh lão giả:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.