PHONG LƯU CHÂN TIÊN - Trang 3279

- Bản tính của ta vốn ưu thích mạo hiểm. Bảo vật xuất thế, chuyện thú vị

như vậy sao có thể thiếu phần của ta.

Lão giả có điểm tức giận:

- Thanh niên, ngươi còn trẻ, tương lai phía trước còn dài, nên biết quý

trọng mạng sống của mình. Chuyện của tiên nhân không phải là thứ mà
phàm nhân chúng ta có thể xen vào. Lão già ta sống đã lâu, nói thế nào
cũng là kẻ đi trước, những gì ta nói chắc chắn không sai. Cho nên…

Dương Thiên chặn lão giả lại, mỉm cười:

- Ta biết ngươi có ý tốt, nhưng chuyện này ta tự có chủ ý, ngươi không

cần khuyên nhủ. Nhân sinh mỗi người khác nhau, con đường bọn họ lựa
chọn cũng khác nhau. Ngươi không thể bắt ai cũng như ngươi, suốt ngày
chỉ biết sợ hãi, vừa gặp chuyện đã vội bỏ chạy.

Lão giả đang định phản bác thì Dương Thiên đã nói tiếp:

- Ta không nói lựa chọn của ngươi là sai. Chỉ là trong một số trường hợp,

nó không phù hợp với tất cả mọi người. Ta phát hiện trong thôn của ngươi
có vài người tư chất tạm được, tại sao không để bọn hắn tu luyện?

Lão giả nghe vậy liền thở dài:

- Ta muốn bọn hắn có cuộc sống bình yên. Tiên nhân tuy tốt, nhưng cuộc

sống của bọn hắn chắc gì đã khá hơn phàm nhân bọn ta.

Dương Thiên cười:

- Phàm nhân cũng được, tu sĩ cũng được, tiên nhân cũng được. Ai cũng

có ước mơ của riêng mình. Người nào đạt được nó thì người đó có được
hạnh phúc. Được rồi, ta cũng không nói nhiều nữa, các ngươi mau đi đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.