- Việc này ta biết. Nhưng cũng không thể để tên kia thoải mái như vậy, ta
phải bắt hắn trả giá.
- Việc này chờ chúng ta trở về gia tộc sẽ hồi báo lại. Còn bây giờ chúng
ta nên chuẩn bị đồ đạc, lập tức rời đi.
Thanh niên nghe vậy, hơi tức giận:
- Ngươi nói vậy là có ý gì. Ngươi không nghe bác sĩ nói ta cần nằm lại
tĩnh dưỡng vài ngày sao?
- Thiếu gia, người kia đã nói hắn sẽ đến tìm chúng ta. Với thực lực của
chúng ta hiện tại, kết quả sẽ không tốt đẹp gì.
- Cái gì, sao ngươi không nói sớm. Mau chuẩn bị đồ đạc, chúng ta sẽ rời
đi ngay.
Rain là một người như vậy, tuy hung ác nhưng lại chỉ ăn hiếp kẻ yếu, sợ
hãi kẻ mạnh. Dương Thiên mạnh hơn hắn, đương nhiên hắn phải bỏ chạy.
A Cửu lấy ra một viên thuốc nhỏ:
- Thiếu gia, ngươi uống cái này. Có thể tạm thời kiềm chế vết thương của
ngươi.
…
Đến gần 10 giờ tối, buổi biểu diễn cũng đã đến lúc kết thúc. Hát xong bài
hát cuối cùng, Lăng Nhã Kỳ cúi chào khán giả:
- Cảm ơn mọi người đã đến xem ta biểu diễn. Hi vọng lần sau sẽ tiếp tục
được gặp lại mọi người. Tạm biệt.
Nàng vừa dứt lời, đám đông phía dưới đã kêu gào phản đối. Thậm chí có
vài người kích động chạy lên sân khấu. Lăng Nhã Kỳ đã sớm quen với
những chuyện này, quay đầu rời đi, nhường sân khấu cho người dẫn