PHONG VÂN - Trang 132

Nhìn lại Tuyết Ẩm trong tay, nó cũng tản ra quang mang giống như chủ

nhân của nó, nó không nên uống hận, mũi đao của nó đã uống no máu tươi,
máu trong tuyết!

Nhiếp Phong chỉ cảm thấy trong mắt cha có một cỗ hận ý không cách

nào tưởng tượng nổi, nhưng chưa kịp suy nghĩ, một trận gió bắc rét buốt
xẹt qua, cuốn theo tuyết bay đầy trời, thổi qua thân thể thấp bé của nó.

Cho dù ý chí kiên định như thế nào, thế nhưng tính mạng nhỏ bé kia,

sao địch lại được thiên uy? Dưới gió tuyết lạnh như cắt, Nhiếp Phong
không khỏi run cầm cập.

Nhưng Nhiếp Nhân Vương trước mắt tuyệt đối sẽ không để ý đến cái

lạnh như cắt, y chỉ muốn cắt tan vạn vật! mặc dù quần áo trên người y đơn
bạc, nhưng ở trong gió lạnh rét buốt, một đôi mắt lộ ra ý chí so với Hổ còn
ương ngạnh hơn nhiều, y lạnh lùng nhìn thoáng qua thân thể run rẩy của
Nhiếp Phong, bất ngờ vung Tuyết Ẩm, hung hăng phanh toang bụng con
Hổ kia!

Máu tươi nóng ấm vẫn chưa lạnh, Nhiếp Nhân Vương một tay móc giữa

ngực hổ, nghiêng đầu nói lớn với Nhiếp Phong :” Máu tanh có thể làm ấm
tỳ vị, không được sợ, ăn nó!”

Tim Hổ còn đang rớt máu, mạch máu chằng chịt, tựa như bản thân y trái

tim từng một lần rỉ máu, hận không được cùng Nhan Doanh quyến luyến cả
đời, đáng tiếc tình thâm duyên cạn, tâm ý liên tục đình trệ oán hận biến
thành gông cùm, không thể tự kiềm chế!

Nhiếp Phong tuy thành thói quen với cảnh máu tanh, tim Hổ máu chảy

từng giọt đưa đến gần, trộm nhìn cũng dựng lông sợ hãi, vội vàng lắc đầu
nói :” Con không thích máu tanh!”

Nhiếp Nhân Vương chợt nghe con mình không ăn, hai mắt trợn tròn

giận dữ, hừ lạnh một tiếng, phân nộ vận cước đá tuyết đọng trên mặt đất,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.