PHONG VÂN - Trang 151

Linh Ngọc nói: "Phong đại hiệp có điều ngươi không biết, ngày đó khi

nghĩa huynh ta quát mắng đám mãnh hổ thì, bọn chúng nó bất ngờ thuần
phục như mèo, như gặp cố nhân ngồi phục dưới chân, cho nên ta thầm tin
coi hổ như mèo, người vì hổ lập mộ chắc chắn là nghĩa huynh không thể
nghi ngờ." Phong Thanh Ưng có chút gật đầu, tự thấy có lý.

Nhiếp Phong cũng thầm thấy giống vậy, nó đã từng thấy người xấu như

lệ quỷ nọ chính là Quỷ Hổ vì hổ mà khóc, có thể thấy được, người hổ tình
thâm, vì hổ lập mộ thì tuyệt không có gì ngạc nhiên.

Linh Ngọc giải thích nói: "Nghĩa huynh ta trời sinh chỉ lực kinh người,

mười tuổi có thể một trảo phá tường, sau khi mất tích có lẽ đã học được bản
lĩnh bất phàm, cho nên có thể dùng võ thuần phục mãnh hổ cũng không có
gì là lạ? về phần vì sao mãnh hổ lại cùng với y trở thành bạn, ta nghĩ phần
lớn do y trời sinh dung mao xấu xí, như hồi ta thấy hắn chính là khuôn mặt
càng ngày càng xấu, rất đáng thương, có thể lão hổ kia thương cảm, hoặc
có lẽ ngộ nhận y là đồng loại chăng?”

Linh Ngọc vừa nói vừa lộ ra một tia cười cười nhạt đắc ý, như là vui

trước tai họa của người khác, theo đó liếc xéo nữ tử xinh đẹp nọ đứng bên
cạnh.

Nữ tử kia vốn yên lặng không nói, chợt thấy Linh Ngọc khuôn mặt tươi

cười như thế, sắc mặt chợt biến!

Nhiếp Phong cũng thấy phát lạnh trong lòng. Linh Ngọc này trước đây

do nghĩa huynh cứu giúp, cũng nên cảm kích ân đức mà báo đáp mới phải,
nhưng ngược lại hôm nay lại mỉa mai nghĩa huynh mình là kẻ xấu xí, thật
sự là một kẻ vong ân bội nghĩa, chợt cảm thấy tức giận bất bình.

May mà đã có người thấy cảnh này mà bất bình, chỉ thấy Phong Thanh

Hòa trên gương mặt béo mập kia hiện lên một tia khinh miệt, lạnh giọng
nói: " Ta cảm thấy nghĩa huynh Quỷ Hổ của ngươi không hẳn là đáng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.