không còn sớm nữa, nếu bang chủ không có gì sai bảo thì Sửu Sửu cũng
không dám quấy rầy nữa, tiểu nhân xin cáo lui!”
Hùng Bá “Ừ” một tiếng đáp lại, cũng không thèm để ý Văn Sửu Sửu
nữa mà lặng lẽ nhìn vầng trăng mờ ảo bàng bạc ngoài khung cửa sổ.
Văn Sửu Sửu cuối cùng cũng rời đi.
Lúc này Hùng Bá mới nhẹ nhàng thở hắt ra, cơ mặt đang căng thẳng
cũng giãn ra, uy nghiêm không xâm phạm của bang chủ đột nhiên biến mất,
đây mới là bộ mặt thật sự của lão.
Y rất mệt mỏi.
Cho dù trước mặt người khác lão rất mạng nhưng mà giữa đêm cô tịch
chỉ còn một mình, gương mặt lão mới không phải ngần ngại e sợ mà lộ hết
vẻ xanh xao già nua đúng như con người lão vốn thế!
Đây là sinh mệnh!
Cho dù cơ nghiệp vạn thế có thành, cho dù cơ nghiệp ấy có thể trường
tồn vĩnh viễn nhưng mà sinh mệnh liệu có thể kéo dài đến mãi mãi hay
không?
Chắc chắn là không thể!
Không chỉ không thể, mà dù sống đến trăm tuổi cũng đã là hiếm có, là
đáng quý rồi.
Có điều, mấy ai hiểu được hết chân lý trong đó?